Vẫn Như Xưa Vườn Dừa Quê Nội

Tôi trở về, vườn dừa vẫn như xưa, ký ức ùa về, vẹn nguyên như ngày nào. Tiếng dừa reo trong gió chiều, vẫn là khúc nhạc tuổi thơ, ru tôi vào giấc ngủ yên bình.

Tôi lớn lên bên những hàng dừa xanh ngát, mỗi chiều nghe tiếng dừa reo trước ngõ. Ngày ấy, tôi thường hỏi nội: “Dừa có từ bao giờ?”. Nội cười hiền, bảo rằng từ khi nội còn là cô bé, dừa đã đứng đó, bóng mát che chở cả gia đình.

Đất quê mình, xưa kia là đầm lầy chua mặn, đời sống khó khăn, thiếu thốn trăm bề. Nhưng dừa vẫn vươn mình, xanh tươi, như một biểu tượng của sức sống mãnh liệt, của niềm tin vào tương lai.

Hôm nay, tôi trở về quê cũ, sau hai mươi năm xa cách. Nội đã đi xa, mộ xanh cỏ, nhưng hàng dừa vẫn đứng đó, hiên ngang, vững chãi. Trên thân dừa, còn hằn những vết đạn bom, chứng tích của một thời chiến tranh gian khổ.

Dừa ơi dừa, người bao nhiêu tuổi rồi? Mà lá vẫn xanh, vẫn reo vui trong gió. Tôi nghe trong tiếng gió, có cả tiếng vọng ngàn xưa, tiếng của những người con quê hương, kiên cường chống giặc.

Tôi đứng dưới hàng dừa cao vút, bên cạnh những cây dừa tơ, lá mướt xanh non. Nơi đây, còn những công sự năm xưa, thơm mùi đất, những chiến hào chống Pháp oai hùng.

Vẫn Như Xưa Vườn Dừa Quê Nội, sao lòng tôi bỗng thấy yêu hơn. Ôi thân dừa đã hai lần máu đổ, biết bao đau thương, biết mấy oán hờn.

Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút, lá vẫn xanh rất mực dịu dàng. Rễ dừa bám sâu vào lòng đất, như dân làng bám chặt quê hương.

Dừa bị thương dừa không cúi xuống, vẫn ngẩng lên ca hát giữa trời. Nếu ngã xuống dừa ơi không uổng, dừa lại đứng lên thân dựng pháo đài.

Lá dừa xanh long lanh ánh nắng, theo đoàn quân thành lá ngụy trang. Nếu rụng xuống dừa ơi không uổng, dừa lại cháy lên ánh đuốc soi đường.

Đất quê hương nát bầm vết đạn, đã nuôi dừa năm tháng xanh tươi. Ôi có phải dừa hút bao cay đắng, để trổ ra những trái ngọt cho đời.

Nghe vườn dừa rì rào tiếng nhạc, lòng nao nao tôi nhớ nội xiết bao. Tuổi thơ xưa uống nước dừa dịu ngọt, tôi biết đâu thuở chua xót ban đầu.

Tôi ngước nhìn mùa xuân nắng dọi, bốn mặt quê hương giải phóng rồi. Tôi bỗng thấy nội tôi trẻ lại, như thời con gái tuổi đôi mươi, như hàng dừa trước ngõ nhà tôi. Vẫn như xưa… vẫn như xưa… vườn dừa quê nội trong tôi mãi mãi.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *