Truyện Yêu Anh Dại Khờ: Khi Định Mệnh Trêu Ngươi

“Vì thuốc tránh thai. Vợ anh có thai nhưng không biết mà vẫn uống thuốc tránh thai!” Câu nói của bác sĩ như sét đánh ngang tai, Trọng Nhân chết lặng. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Vị bác sĩ ở đầu dây bên kia, nhận thấy sự im lặng nặng nề, ái ngại nói thêm: “Cậu mau đưa vợ cậu đến bệnh viện. Cái thai đến nay đã hơn ba tháng. Nếu để đứa nhỏ lớn hơn thì việc phá thai sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người mẹ.”

Trọng Nhân vội vã cảm ơn bác sĩ, tắt máy. Nhã Hân, vợ anh, vẫn chưa hề hay biết sự thật kinh hoàng này. Nhưng cô ấy đang ở đâu? Anh phải tìm cô, ngay lập tức.

Ngay lúc này, điện thoại anh lại reo lên. Thư ký gọi điện, nhắc nhở: “Boss, nửa tiếng nữa máy bay của cô Huỳnh Thư hạ cánh. Anh nhớ ra sân bay đón cô ấy.”

….

Năm năm sau…

“Nhân, chúng ta sắp cưới rồi mà vẫn không được sao?” Giọng Huỳnh Thư ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự ủy khuất.

“Anh muốn để dành cho đêm tân hôn,” Trọng Nhân đáp, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Thực ra, Trọng Nhân không hề thanh cao như vẻ ngoài. Mỗi khi gần gũi Huỳnh Thư, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Nhã Hân, người phụ nữ mang trong mình đứa con bệnh tật, bặt vô âm tín suốt năm năm qua. Anh không thể thật sự vui vẻ được.

Huỳnh Thư có chút hụt hẫng, nhưng sau năm năm, cô đã quen với sự kiềm chế của anh. Cô nào biết, chồng sắp cưới của mình đang mang những suy nghĩ rối bời đến vậy.

Trong không gian ngượng ngùng, điện thoại của Trọng Nhân bất ngờ reo lên.

“Có chuyện gì?” anh hỏi vào máy.

“Boss, tôi đã tìm ra nơi ở của cô Nhã Hân. Địa chỉ là…”

Nghe thư ký đọc địa chỉ, Trọng Nhân vội vã khoác áo ra ngoài, chỉ kịp bỏ lại một câu cho Huỳnh Thư: “Anh có chút việc bận. Khi nào giải quyết xong sẽ nói với em sau.”

Hơn hai mươi phút lái xe, anh đến một khu nhà trọ cũ kỹ. Nơi đây, sự cũ kỹ đã ăn sâu vào từng bức tường, rong rêu leo bám gần nửa. Mái nhà tạm bợ, đơn sơ, chỉ một cơn bão nhỏ cũng có thể thổi bay.

Đây là nơi ở của những người công nhân nghèo khó. Tiền thuê phòng mỗi tháng chỉ vài trăm nghìn. Thì ra, Nhã Hân đang sống ở đây. Cùng thành phố với anh, nhưng trong suốt năm năm, anh chưa từng tìm được một chút tin tức nào về cô. Có lẽ, chính sự nghèo nàn này đã che giấu cô khỏi anh.

Anh tìm đến số nhà mà thư ký cung cấp. Đứng trước cửa, anh nửa muốn bước vào, nửa lại muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng có một động lực vô hình nào đó thôi thúc anh tiến lên.

Anh muốn biết, cô đã phá bỏ đứa con tật nguyền chưa? Cô đang sống một cuộc sống như thế nào? Anh muốn trả lại cô số tiền hai trăm triệu ngày trước cô bỏ lại. Chỉ như vậy, anh mới có thể thanh thản mà cho Huỳnh Thư một đám cưới đàng hoàng.

Anh đưa tay lên định gõ cửa, thì cánh cửa tồi tàn kia bỗng tự bật ra. Chủ nhà chỉ khép hờ cánh cửa, hời hợt.

Cánh cửa mở ra, một giọng trẻ con vang lên: “Ai đấy ạ?”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *