Tiếng yêu đương sao không thành câu, bao lần ngập ngừng muốn ngỏ ý, bởi sợ rằng đường về không còn xa, để anh bên em đưa lối về. Anh nhiều lần trộm nhìn em thầm lắng, nét thơ ngây chưa vương sầu lắng. Em đẹp tựa ngàn muôn ánh sao, dịu dàng mong manh như cánh hoa đào.
Đôi khi thấy em cười vui, lòng anh xao xuyến. Nàng ơi, có biết chăng, anh đã yêu em từ lâu? Đôi khi bên em thơ ngây, mà rằng lòng đừng nói ra. Nghe con tim trinh nguyên vương tình sao chất ngất. Sợ nụ hồng phai nhanh, em hờn em dỗi, anh mang cô đơn trên lối về.
Anh xin yêu em đơn phương. Thà rằng mình đừng nói ra, để mai đây bên em ta chung về lối cũ. Dù lòng nhiều đớn đau, anh vẫn yêu em từ lâu.
Thà là lòng mình sẽ quên hết những yêu thương bao nhiêu ngày qua. Nhủ lòng mình từ nay đừng mơ, để con tim thôi se sắc buồn.
Mà lòng tình nào quên được đâu? Muốn quay đi nhưng chân còn đây. Từng chiều vì ngồi mơ bóng ai, nhịp buồn chênh vênh khơi bao niềm tâm sự.
Người yêu ơi, nơi xa đó anh cùng ai chung bước? Lòng anh có nhớ chăng những năm tháng ta gần nhau? Đôi chân cô đơn lang thang chiều từng chiều tìm bóng ai. Nghe trong tim đơn côi đêm từng đêm giá buốt. Còn lại gì không anh khi tình ta đã là không đi chung hướng đời?
Em mong sao cho quên mau, dù chỉ một mình xót xa, để cho anh yên vui trong ân tình chất ngất. Dù lòng lạnh giá băng, yêu anh nào nguôi…
Từng ngày ngồi chờ em thật lâu vẫn nơi đây, sao em ở đâu? Tình mình ngàn lời luôn thiết tha, dẫu mai sau khi em rời xa. Đợi chờ ngày từng ngày qua mau, dấu yêu xưa nhưng nay còn đâu? Ngày đầu khi mới quen nhau ngọt ngào thơ ngây, cho nhau không chút nghi ngờ.
Dòng sông xưa vẫn trôi, đưa em về đâu? Làm lòng anh tan nát. Người quay bước có hay, anh mãi yêu em người ơi? Khi em quay lưng ra đi, lòng này còn buồn xót xa, để khi xa nhau bao năm vẫn còn nuối tiếc. Nhìn lại ngày tháng qua, giờ còn đâu nữa khi em quay lưng cất bước về đâu?
Anh mang con tim cô đơn ngồi một mình lặng thầm dưới mưa. Dẫu cho em quên đi khi cuộc tình tan vỡ, tìm trở về chốn xưa, chỉ mong gặp em… Bao lần ngập ngừng muốn ngỏ ý, giờ chỉ còn lại những tiếc nuối khôn nguôi.