Cuộc kháng chiến chống Pháp xâm lược của nhân dân Việt Nam từ năm 1858 đến năm 1884 là một giai đoạn lịch sử đầy bi tráng nhưng cũng không kém phần đau xót. Dù quân và dân ta đã anh dũng chiến đấu, song cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được ách đô hộ của thực dân Pháp. Vậy, đâu là những nguyên nhân dẫn đến thất bại này?
Một phần nguyên nhân đến từ yếu tố khách quan. Sự chênh lệch về lực lượng quân sự và kinh tế giữa Việt Nam và Pháp là quá lớn. Pháp, với tiềm lực kinh tế mạnh mẽ và nền quân sự hiện đại, đã từng bước áp đảo Việt Nam.
Tuy nhiên, những nguyên nhân chủ quan mới là yếu tố quyết định đến thất bại của cuộc kháng chiến.
Thứ nhất, chế độ phong kiến nhà Nguyễn đã suy yếu trầm trọng. Sự khủng hoảng trên mọi lĩnh vực từ kinh tế, chính trị đến xã hội đã làm suy kiệt nội lực đất nước, khiến cho sức mạnh của dân tộc bị suy giảm đáng kể. Điều này khiến Việt Nam khó có thể đương đầu với một kẻ thù mạnh như Pháp.
Thứ hai, triều đình nhà Nguyễn đã thiếu quyết tâm kháng chiến và mắc nhiều sai lầm trong đường lối chỉ đạo. Chính sách “bế quan tỏa cảng” khiến Việt Nam lạc hậu so với thế giới, không tiếp thu được những tiến bộ khoa học kỹ thuật để tăng cường sức mạnh quân sự. Bên cạnh đó, đường lối ngoại giao sai lầm, nhu nhược đã tạo điều kiện cho Pháp từng bước xâm chiếm Việt Nam.
Thứ ba, các phong trào đấu tranh chống Pháp của quần chúng nhân dân diễn ra lẻ tẻ, thiếu sự liên kết và một đường lối rõ ràng. Hạn chế về tầm nhìn và khả năng lãnh đạo đã khiến các phong trào này không thể phát huy hết sức mạnh, dẫn đến thất bại.
Tóm lại, sự kết hợp của cả yếu tố khách quan và chủ quan đã dẫn đến thất bại của cuộc kháng chiến chống Pháp từ năm 1858 đến năm 1884. Đây là một bài học lịch sử sâu sắc, nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của sự đoàn kết, thống nhất và một đường lối đúng đắn trong công cuộc bảo vệ Tổ quốc.