Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa, hình ảnh thân thương ấy đã khắc sâu trong tâm trí mỗi người con xa xứ. Dù bao năm tháng trôi qua, quê hương vẫn vẹn nguyên trong tim, là nơi tìm về sau những bôn ba.
Ảnh minh họa huy chương đồng, biểu tượng cho những giá trị bền vững của quê hương và ký ức tuổi thơ.
Quê hương ta tất cả vẫn còn đây, dù thời gian có làm đổi thay cảnh vật, nhưng những giá trị cốt lõi vẫn trường tồn. Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy, những gương mặt thân quen, những nụ cười hiền hậu, sưởi ấm tâm hồn sau bao ngày xa cách.
Đây rồi đoạn đường xưa, nơi ta vẫn thường đi trong mộng, con đường quen thuộc dẫn ta trở về với những kỷ niệm êm đềm. Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưa, âm thanh bình dị gợi nhớ những giấc ngủ trưa hè yên ả, những câu chuyện bà kể thuở ấu thơ. Ầu ơ… thương nhớ lắm.
Ơi những bông trang trắng, những bông trang hồng, những sắc màu tươi thắm của quê hương, tô điểm cho bức tranh ký ức thêm phần rực rỡ. Như tấm lòng em trong trắng thủy chung, như trái tim em đẹp màu đỏ thắm.
Con sông nhỏ tuổi thơ ta đã tắm, vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng, dòng sông quê hương hiền hòa, chứng kiến bao thăng trầm, là nơi ta thỏa sức vẫy vùng, nô đùa trong những ngày hè oi ả.
Hình ảnh dòng sông quê hương êm đềm, nước trong veo, là chứng nhân cho bao kỷ niệm tuổi thơ tươi đẹp, gắn liền với những trò chơi dân gian và những buổi tắm mát sảng khoái.
Hoa lục bình tím cả bờ sông, một vẻ đẹp bình dị, nên thơ của miền quê. Mẹ lưng còng tóc bạc, ngậm ngùi kể chuyện ta nghe, những câu chuyện về chiến tranh, về những mất mát đau thương, nhưng cũng đầy ắp sự kiên cường và lòng yêu nước.
Tám em bé chết vì bom xăng đặc trên đường đi học trở về, nỗi đau chiến tranh hằn sâu trong tim mỗi người dân. Giặc giết mười người trong một ấp, bà con khiêng xác chất đầy ghe, chở lên Bến Tre đấu tranh với giặc.
Làng ta mấy lần bom giội nát, dừa ngã ngổn ngang, xơ xác bờ tre, chiến tranh tàn phá quê hương, nhưng không thể khuất phục được ý chí của người dân. Mẹ dựng tạm mái lêu che mưa che gió.
Ta có ngờ đâu mái lều của mẹ, dưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn còn. Mẹ ta tần tảo sớm hôm, nuôi các anh ta dười hầm bí mật. Cả đời mẹ hy sinh gan góc, hai mươi năm giữ đất, giữ làng. Ôi mẹ là bà mẹ miền Nam.
Ta có ngờ đâu em ta đấy, dưới mái lều kia em đã lớn lên. Em đệp lắm như mùa xuân bừng dậy, súng trên vai cũng đẹp như em. Em ơi! Sao tóc em thơm vậy, hay em vừa đi qua vườn sầu riêng.
Ta yêu giọng em cười trong trẻo, ngọt ngào như nước dừa xiêm. Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo, dịu dàng như những nàng tiên. Em là du kích, em là giao liên, em là chính quê hương ta đó.
Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương. Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương, sao thấy lòng ấm lạ, dù ngoài trời tầm tã mưa tuôn. Tiếng đại bác gầm rung vách lá.
Ôi quê hương ta đẹp quá! Dù trên đường còn những hố bom, dù áo em vẫn còn mảnh vá, chỉ có trái tim chung thủy, sắt son và khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn. Quê hương là chùm khế ngọt, là Con Sông Nhỏ Tuổi Thơ Ta Tắm, là tất cả những gì thiêng liêng và cao quý nhất.