朱志鑫: Từ Chàng Lính Trẻ Đến Thủ Lĩnh Sinh Viên Đại Học Quý Châu

朱志鑫 (Zhū Zhìxīn), chàng trai đến từ Tất Tiết, Quý Châu, sinh tháng 10 năm 1998, đã trải qua một hành trình đầy ý nghĩa từ quân ngũ đến giảng đường đại học. Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông vào tháng 9 năm 2016, anh nhập học tại Đại học Quý Châu, nhưng đã bảo lưu kết quả để thực hiện nghĩa vụ quân sự. Anh từng phục vụ trong Đội Đặc Nhiệm của Lực Lượng Cảnh Sát Vũ Trang Nhân Dân Trung Quốc, thuộc đơn vị 8673 cũ, và Đại Đội Đặc Chiến thuộc Tổng Đội Cảnh Sát Vũ Trang Thượng Hải. Trong thời gian tại ngũ, 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) đã trải qua huấn luyện và làm nhiệm vụ tại ba tỉnh Cam Túc, Sơn Tây và Thượng Hải. Anh hai lần được đánh giá là “Binh sĩ nghĩa vụ xuất sắc”, nhận được bằng khen của Đoàn và được vinh danh là “Cá nhân tiên tiến” trong chương trình huấn luyện khắc nghiệt “Tuần lễ địa ngục” của đơn vị. Tháng 9 năm 2018, anh xuất ngũ và trở lại trường học, hiện đang theo học lớp Kỹ thuật phần mềm 183, thuộc Học viện Phần mềm Mẫu mực của Đại học Quý Châu.

Alt: Chu Chí Hâm (朱志鑫) trong quân phục, hình ảnh người chiến sĩ trẻ đầy nhiệt huyết và trách nhiệm, đang thực hiện nhiệm vụ huấn luyện.

Năm học 2018-2019, 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) được bình chọn là “Cán bộ sinh viên ưu tú”, “Đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản ưu tú”, là học viên của khóa đào tạo cán bộ sinh viên nòng cốt “Quý Sơn Tinh Anh” lần thứ năm của Đại học Quý Châu. Anh cũng là lớp trưởng của lớp bồi dưỡng đối tượng phát triển Đảng lần thứ 13 của Đảng ủy Đại học Quý Châu và được đánh giá là học viên xuất sắc. 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) tham gia công tác tình nguyện tại Hội chợ Triển lãm Dữ liệu Quốc tế Trung Quốc năm 2019, là huấn luyện viên quân sự cho sinh viên năm nhất Đại học Quý Châu năm 2020 và được bình chọn là “Huấn luyện viên ưu tú”. Hiện tại, anh đang giữ chức Chủ tịch Hiệp hội Giáo dục Quốc phòng Đại học Quý Châu và Chủ tịch Hội sinh viên Học viện Khoa học và Công nghệ Máy tính Đại học Quý Châu.

“Nhập ngũ là quyết định kiên định và đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi,” 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) chia sẻ. Để tóm tắt cuộc sống quân ngũ của mình, anh chia thành ba khía cạnh: lý do muốn nhập ngũ, cuộc sống trong quân đội và những ảnh hưởng của trải nghiệm quân ngũ sau khi xuất ngũ và trở lại trường học.

Tại Sao Muốn Nhập Ngũ?

朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) đã tự hỏi mình câu hỏi này rất lâu và cuối cùng tìm thấy câu trả lời từ thời thơ ấu. Anh tin rằng, giống như nhiều chàng trai khác, anh có những món đồ chơi yêu thích như súng, dao, kiếm,… Đây không phải là sự tôn thờ bạo lực, mà là vì mỗi người đều có một người hùng trong lòng, một người mà mình muốn trở thành. Qua quá trình học tập và tìm hiểu không ngừng, 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) cuối cùng đã tìm thấy người hùng của riêng mình – những người lính. Từ khi xem phim kháng chiến, phim về quân đội Trung Quốc, đến khi tự học và hiểu sâu hơn về quân nhân, anh nhận thức rõ hơn về trách nhiệm và sứ mệnh mà người lính phải gánh vác. Những hình ảnh về các chiến sĩ trong trận lũ lụt năm 1998, trận động đất ở Tứ Xuyên năm 2008 và nhiều thảm họa lớn nhỏ khác đã thể hiện rõ tinh thần trách nhiệm và sự thiêng liêng của người lính. Chính những phẩm chất này đã từng bước củng cố quyết tâm trở thành một quân nhân của 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn). Anh đặt mục tiêu thi vào trường quân sự từ khi còn học trung học. Vì vậy, khi nhận được thông báo trúng tuyển vào Đại học Quý Châu, anh đã quyết định bảo lưu kết quả học tập và nhập ngũ để thực hiện ước mơ và hoài bão của mình trong quân đội. Lập công xây dựng sự nghiệp là lý tưởng sâu sắc nhất trong lòng mỗi thanh niên nhiệt huyết, và 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) cũng vậy. Anh bước vào quân đội với mong muốn thực hiện lý tưởng và hoài bão của mình.

Vào lúc 6 giờ sáng ngày 21 tháng 9 năm 2016, 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) bước lên chuyến tàu quân sự đến đơn vị. Trên chuyến tàu màu xanh lá cây từ quê nhà đến đơn vị, anh đã nghe thấy tiếng bánh xe nghiến trên đường ray suốt hai ngày hai đêm. Ngay cả vào đêm khuya, anh cũng khó có thể ngủ được, có lẽ vì nhớ nhà và người thân, hoặc vì khao khát một tương lai tươi sáng. Mang theo những hy vọng và ước mơ, anh rời vùng Tây Nam của đất nước đến vùng Tây Bắc xa xôi, từ vùng núi đá vôi nguyên sinh xanh tươi của Vân Quý đến vùng cao nguyên đất vàng đầy cát bụi của Thiểm Tây, rồi đến dãy núi Lũng Nam hoang vu nghèo nàn của Cam Túc. Cuối cùng, vào buổi trưa ngày 23, anh đến nơi đóng quân ở Bình Lương, Cam Túc và bắt đầu cuộc sống quân ngũ của mình.

Cuộc Sống Trong Quân Đội

Kinh nghiệm quân đội là một trong những hành trình đáng nhớ và đáng trân trọng nhất trong cuộc đời 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn). Đầu tiên, anh trải qua ba tháng huấn luyện tân binh ở Bình Lương, Cam Túc. Đây là một quá trình rèn luyện và chuyển đổi, từ một thanh niên bình thường trở thành một quân nhân thực thụ. Điều anh nhớ nhất là lần huấn luyện chạy đường dài đầu tiên. Trung đội trưởng tân binh của anh (một người đàn ông phương Bắc đến từ Sơn Đông) dẫn đầu các tân binh của trung đội chạy một quãng đường dài không có điểm dừng. Sau khi chạy được tám km, cuối cùng chỉ còn lại sáu người – một đồng đội đến từ Ninh Hạ, trước đây từng luyện tập chạy đường dài ở trường thể thao, và năm người còn lại đều là đồng hương Quý Châu. Với sự kiên trì và nỗ lực không ngừng, họ cũng đã đạt được một số thành tích nhất định. 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) là một trong năm người đó. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được không khí trong quân đội. Một kỷ niệm sâu sắc khác mà anh không thể quên là những vết sẹo trên tay. Trong thời gian tân binh, huấn luyện chiến thuật là cơ bản và phổ biến nhất. Bàn tay thường xuyên bị đá dăm trên mặt đất cứa rách. Vết sẹo cũ chưa lành thì vết thương mới đã xuất hiện. Thêm vào đó, mùa đông ở Cam Túc đặc biệt lạnh giá. Mặc dù núi ở đó rất lớn, nhưng không có thảm thực vật. Vào mùa đông, gió lạnh thấu xương. Do đó, vết sẹo cũng lành rất chậm. Ngay cả một vết trầy xước nhỏ cũng cần một tháng để lành lại. Vì vậy, sau khi lành lại, nó thường để lại một dấu ấn rất sâu và khó phai. Đây có thể coi là huy chương của anh, mỗi vết sẹo đều có ý nghĩa riêng.

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện tân binh, 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) được phân công đến đơn vị của mình, đến đóng quân tại Hạ Huyện, Sơn Tây. Anh vẫn nhớ khi mới đến đại đội, anh được trung đội trưởng đón. Anh được phân công vào Đại đội Đặc Nhiệm trực thuộc Đoàn. Khi vừa gặp trung đội trưởng, 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) đã hỏi Đại đội Đặc Nhiệm của họ làm gì và thực hiện những nhiệm vụ gì. Bởi vì trước đó, các đồng đội thường đùa rằng Đại đội Đặc Nhiệm là một đơn vị đặc biệt cần cù, chuyên làm đủ thứ việc vặt và việc nặng nhọc. Trung đội trưởng nói: “Đại đội Đặc Nhiệm là một đơn vị thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt, là nắm đấm và lưỡi dao của Đoàn chúng ta.” Điều này càng khích lệ anh. Đó là hình ảnh mà anh tưởng tượng về quân đội. Sau đó, anh càng hăng hái hơn trong huấn luyện. Trong một bài kiểm tra chạy 5 km do đại đội tổ chức, lần đầu tiên anh vượt qua trung đội trưởng của mình. Anh nghĩ rằng trung đội trưởng của mình sẽ rất vui mừng, nhưng anh ấy chỉ chậm rãi chỉ vào những người đồng đội phía trước và bảo anh đuổi theo. Thực ra không phải trung đội trưởng của anh không chạy được nữa, mà là anh ấy đã già. Anh ấy đã dạy cho anh tất cả những gì anh ấy biết. Trước đây, anh ấy là vận động viên giỏi nhất của đại đội trong các nội dung chạy 5 km và vượt chướng ngại vật 400 mét. Cứ như vậy, với sự kiên trì của bản thân và sự dẫn dắt của trung đội trưởng, 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) đã thể hiện xuất sắc trong mọi công việc. Ngay trong năm đầu tiên, anh đã được đánh giá là “Binh sĩ nghĩa vụ xuất sắc”.

Vào cuối năm đầu tiên, đơn vị nhận được lệnh cải cách của Quân ủy Trung ương. Đơn vị mà anh đóng quân đã thay đổi biên chế, di chuyển hàng ngàn dặm đến Thượng Hải và cùng với các đơn vị cũ của Thượng Hải thành lập một đơn vị mới – Tổng Đội Cảnh Sát Vũ Trang Thượng Hải. Đại đội của anh cũng đổi tên thành Đại đội Đặc Chiến. Cũng tại Thượng Hải, lần đầu tiên 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) thực hiện một nhiệm vụ lớn – tuần tra trên Bến Thượng Hải trong dịp Tết Nguyên đán. Mọi người đều biết rằng nhiệm vụ tuần tra trên Bến Thượng Hải là canh gác công khai, đèn tín hiệu giao thông nhân tạo, nhưng đơn vị của anh thực hiện nhiệm vụ canh gác bí mật, mang theo vũ khí và thiết bị ẩn mình trong một gác xép, luôn sẵn sàng cho cuộc gọi từ các đơn vị anh em canh gác công khai bên dưới. Lúc đó, anh vừa mong chờ cuộc gọi này vang lên, vừa hy vọng cuộc gọi sẽ không bao giờ vang lên. Bởi vì huấn luyện hàng ngày là để khoảnh khắc cuộc gọi vang lên, luôn sẵn sàng ra chiến trường. Đây không phải là hiếu chiến, mà là khí phách của một người lính. Anh không muốn cuộc gọi vang lên vì một khi cuộc gọi này vang lên, chắc chắn đã xảy ra một sự kiện rất nghiêm trọng, gây ra thiệt hại nhất định đến tính mạng và tài sản của người dân. May mắn thay, trong ba ngày tuần tra, cuộc gọi này đã không vang lên. Đây là lần đầu tiên anh thực hiện một nhiệm vụ lớn, và cũng là lần đầu tiên anh ẩn mình trong gác xép đón năm mới. Nhìn ra bên ngoài, muôn nhà sáng đèn, trong lòng anh cũng cảm thấy rất vui mừng. Luôn có người phải gánh vác trách nhiệm, bảo vệ sự bình yên cho một vùng đất. Điều đó thật đáng giá.

Điều “khắc cốt ghi tâm” nhất đối với 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) chính là chương trình huấn luyện khắc nghiệt “Tuần lễ địa ngục” của đơn vị đặc chiến mỗi quý. Đó là một cuộc sinh tồn thực sự trên đảo hoang, vượt qua giới hạn của bản thân. Mỗi sáng thức dậy, anh phải chạy bộ đường dài 20 km dọc theo bờ biển. Đó cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy biển. Nó đã thay đổi hoàn toàn những mong đợi trước đây của anh về biển. Bờ biển dài vô tận có một phong cảnh độc đáo. Chạy bộ trên đó cũng rất dễ chịu. Bên bờ biển có những tua-bin gió. Nhìn chúng ở phía trước, nhưng sau khi chạy cả buổi sáng, chúng vẫn ở phía trước. Nhưng dù sao thì cũng có một mục tiêu, chỉ cần chạy về phía trước là được. Có lần, anh nghỉ ngơi vào ban đêm trên một bãi bồi ven biển, ngủ trong lều cá nhân. Vào ban đêm, những con cua cứ bò ngang bò dọc bên cạnh, cũng rất đặc biệt. Chính sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đồng thời khám phá những niềm vui xung quanh trong khi vượt qua giới hạn của bản thân, đã giúp anh kiên trì. Mỗi “Tuần lễ địa ngục” đều vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Bản thân anh cũng đã được rèn luyện. Thật vậy, cần phải luôn cảnh giác trước nguy cơ. Cuộc sống hàng ngày mà anh đang trải qua hiện tại là điều mà bao nhiêu người khác mơ ước. Hãy trân trọng hiện tại.

Ảnh Hưởng Của Kinh Nghiệm Quân Ngũ Sau Khi Xuất Ngũ Và Trở Lại Trường Học

Không quên初心 (bất vong sơ tâm), là lý tưởng mà 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) luôn kiên trì. Khi mới trở lại trường học, anh cảm thấy có chút không quen. Có lẽ vì trong lòng anh bỗng nhiên không có mục tiêu. Lý tưởng trở thành quân nhân của anh đã thành hiện thực, không còn gì dẫn dắt anh tiến về phía trước nữa. Hoặc có lẽ vì nhịp sống bỗng nhiên chậm lại. Trạng thái sống ổn định và không thay đổi này khiến anh cảm thấy lạc lõng và hoang mang. Anh luôn muốn làm điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Vì vậy, anh đã tham gia nhiều tổ chức sinh viên và tham gia nhiều hoạt động, muốn dùng cuộc sống bận rộn để lấp đầy bản thân, tạm thời lấp đầy sự hoang mang đó, đồng thời giữ vững sự tích cực và suy nghĩ về con đường phía trước. Nhưng tình cảm trong lòng vẫn luôn ảnh hưởng đến anh. Vì vậy, sau vài tháng trở lại trường học, anh đã gia nhập Hiệp hội Giáo dục Quốc phòng Đại học Quý Châu và Đội Vệ binh Quốc kỳ Đại học Quý Châu, trở thành một người bảo vệ quốc kỳ và người tuyên truyền giáo dục quốc phòng, kiên trì với tình yêu trong lòng. Đồng thời, trong công việc của tổ chức sinh viên, anh cũng có một số nhận thức. Anh đảm nhận chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên của Học viện. Mục đích của Hội sinh viên là “phục vụ sinh viên tận tâm tận lực”. Điều này khiến anh nhớ lại sơ tâm ban đầu của mình, đó là tại sao anh lại nhập ngũ, là vì trách nhiệm và tinh thần trách nhiệm của người lính, là vì danh dự và niềm tự hào của người lính. Anh nghĩ rằng cuộc đời anh nên lấy điều này làm tôn chỉ. Ngay cả khi anh cởi bỏ bộ quân phục này, anh vẫn có thể mặc bộ cảnh phục. Vì vậy, mục tiêu hiện tại của anh là thi công chức, trở thành một cảnh sát nhân dân, tiếp tục thực hiện tôn chỉ cuộc đời mình.

Tóm lại, nhập ngũ đã mang lại cho 朱志鑫 (Zhū Zhìxīn) rất nhiều điều: tình cảm giữa các đồng đội, sự rèn luyện của quân đội đối với anh, cả về thể chất và tinh thần, giúp anh có một thái độ tích cực hơn để đối mặt với cuộc sống, và tinh thần yêu nước đã ăn sâu vào xương tủy.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *