Một nhà văn đã từng thốt lên: “Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như cũ”. Câu nói ấy gợi nhắc chúng ta về những điều nhỏ bé, giản dị mà đôi khi ta vô tình lãng quên trong guồng quay hối hả của cuộc sống.
Cái hạnh phúc đơn sơ nhất chính là khi buổi sáng có người vẫy tay chào tạm biệt, và buổi tối lại có người ngóng trông ta trở về. Những khoảnh khắc tưởng chừng vụn vặt ấy, nếu không trân trọng, đến lúc mất đi mới thấy xót xa.
Cùng nhau lén giấu cặp sách sau giờ học, hay đôi giày đá bóng ám đầy mùi mồ hôi dưới gầm bàn học, những điều bình dị ấy ta thường bỏ qua. Nhưng khi ngẫm về cuộc sống thanh bình, giản dị đó, nếu không biết trân trọng thì cuối cùng sẽ hối tiếc.
Một câu chuyện ngắn, bình dị như sau:
Một chú chó con hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hạnh phúc ở nơi nào hả mẹ?”
Chó mẹ hiền từ đáp: “Hạnh phúc nằm ngay ở trên đuôi của con đó!”.
Thế là chú chó con háo hức quay lại, cố gắng tóm lấy chiếc đuôi để khám phá hạnh phúc.
Nhưng dù cố gắng thế nào, nó cũng không thể chạm vào hạnh phúc, chỉ có thể quay vòng vòng, chóng mặt. Chú chó con buồn bã kể với mẹ.
Chó mẹ mỉm cười, dịu dàng khuyên nhủ: “Con đừng cố gắng đuổi bắt chiếc đuôi, chỉ cần con không ngừng tiến về phía trước, hạnh phúc sẽ luôn theo sau con.”
Câu chuyện nhỏ nhắn này thức tỉnh chúng ta: hóa ra, mỗi người đều đang ôm ấp hạnh phúc mà không hề hay biết. Hạnh phúc “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” chính là vậy.
Hạnh phúc, kỳ thực, giản đơn đến thế này: Tan làm, biết rõ mình cần đến đâu; Khi màn đêm buông xuống, tin chắc rằng có một ngọn đèn đang chờ đợi mình; Khi bụng đói, biết rằng có một bữa cơm ấm nóng đang sẵn sàng.
Thẳng thắn mà nói, thứ hạnh phúc quý giá nhất, nhưng lại dễ dàng bị lãng quên nhất, chính là: Có một mái nhà để về, có người thân yêu đợi ta ở đó, và có những bữa cơm ấm cúng, chỉ vậy thôi. “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” là khi ta nhận ra điều này.
Ai đó đã từng nói: Lỡ chuyến xe buýt này, vẫn còn chuyến sau; Tiêu hết tiền, vẫn có thể kiếm lại; Mất việc, còn có thể tìm việc khác. Nhưng gia đình và người thân là duy nhất, không gì có thể thay thế được.
Hạnh phúc là điều mà ta miệt mài tìm kiếm suốt cuộc đời, nhưng hóa ra lại ẩn chứa trong những điều gần gũi, bình dị hàng ngày: mỗi ngày được cười nói vui vẻ cùng người thân. Nhà là nơi bắt đầu và kết thúc một đời người, là chốn đi về cho cả thể xác và tâm hồn. “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” chính là tổ ấm gia đình.
Khi một người đã nếm trải đủ mọi thăng trầm của cuộc đời, rồi trở lại cuộc sống bình thường, anh ta mới chợt nhận ra: hạnh phúc giản dị đến nhường nào. Chỉ là một mái nhà ấm áp, trong đó có những người thân yêu, cùng nhau dùng ba bữa cơm, trải qua bốn mùa, mỗi ngày đều an yên, không có gì thay đổi. “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” hóa ra lại là những khoảnh khắc bình dị nhất.
Đời người ngắn ngủi, mong rằng qua câu chuyện này, bạn sẽ trân trọng hơn những hạnh phúc đang có. Và hy vọng rằng, ai chưa biết trân trọng, sẽ kịp thời nhận ra và nắm bắt hạnh phúc trước khi nó lặng lẽ trôi qua. Hãy nhớ, hạnh phúc “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”, chỉ cần ta biết mở lòng đón nhận.