Tôi lớn lên trong hòa bình, chứng kiến những người lính âm thầm cống hiến cho đất nước, tiếp nối truyền thống “vì dân” cao đẹp. Họ không chỉ là những người bảo vệ Tổ quốc mà còn là những người xây dựng cuộc sống ấm no cho nhân dân.
Hình ảnh người lính mang con chữ đến những bản làng xa xôi, gieo mầm hy vọng cho trẻ em vùng cao đã trở nên quen thuộc. Những chiến sĩ nơi biên giới, tuổi thanh xuân cống hiến cho Tổ quốc, tạm xa gia đình để giữ gìn bình yên.
Tuổi xuân của họ dâng hiến cho Tổ quốc, đối mặt với hiểm nguy nơi biên cương, nhưng nỗi cô đơn có lẽ là điều khó khăn nhất. Hình ảnh người lính chiều đông đứng trên đồi cao, hướng về bản làng trù phú, khao khát một bữa cơm gia đình, một vòng tay ấm áp, luôn gợi lên trong tôi một cảm xúc khó tả.
Tôi biết những chiến sĩ ngày đêm miệt mài cống hiến. Dù gian khổ, dù thời tiết khắc nghiệt, họ vẫn kiên cường hoàn thành nhiệm vụ. Ở nơi xa xôi ấy, những khóm hoa vẫn nở rộ, như sẵn sàng đón chào những vị khách phương xa.
Đêm khuya, vẫn còn những người lính âm thầm bảo vệ Tổ quốc. Ở nơi đầu sóng ngọn gió, nơi biên giới xa xôi, có những người lính đã ngã xuống, ngay cả trong thời bình. Họ hy sinh vì cứu người, vì bảo vệ chủ quyền biển đảo, vì truy bắt tội phạm. Những sự thật đau lòng ấy khiến tôi càng thêm trân trọng sự hy sinh thầm lặng của họ.
Nhưng tôi tự hào vì vẫn có những thanh niên yêu thích các học viện quân đội, khao khát cống hiến cho Tổ quốc. Sự cống hiến ấy không nhỏ, là sự xa cách gia đình, là những tháng ngày huấn luyện gian khổ, là sự sẵn sàng chiến đấu khi có nhiệm vụ.
Tôi xúc động khi nghe các chiến sĩ hát vang bài ca Vì nhân dân quên mình, bài ca về kỷ luật, về lời thề, về lời dạy của Bác Hồ, và hơn hết là về Quân đội từ nhân dân, vì nhân dân. Bài ca ấy là bài ca của mỗi người lính.