Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ “Những Cánh Buồm” của Hoàng Trung Thông
Bài thơ “Những Cánh Buồm” của nhà thơ Hoàng Trung Thông đã chạm đến trái tim em bằng những rung động thật sâu sắc. Hình ảnh hai cha con sóng bước bên nhau trên bãi biển hiện lên thật ấm áp và gần gũi. Hành động người cha nắm tay con, dịu dàng xoa đầu con nhỏ khiến em cảm thấy xúc động vô cùng. Những cử chỉ ấy tuy bình dị nhưng chứa đựng tình yêu thương bao la. Em như thấy hình ảnh người cha yêu quý của mình, người luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất. Bài thơ không chỉ gợi lên tình cảm cha con thiêng liêng mà còn khơi gợi trong em những khát khao khám phá thế giới rộng lớn. Chính người cha đã nhen nhóm trong tâm hồn con trẻ những ước mơ bay cao, bay xa. Em cũng mong muốn được như cậu bé trong bài thơ, được cha che chở, dẫn dắt trên mọi nẻo đường. “Những Cánh Buồm” đã ấp ủ trong em những cảm xúc đẹp đẽ về tình phụ tử, một tình cảm thiêng liêng và cao quý.
Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ “Mây và Sóng” của Tagore
Bài thơ “Mây và Sóng” của Tagore đã mang đến cho em những cảm xúc thật đẹp về tình mẫu tử thiêng liêng. Tác phẩm được viết theo thể thơ tự do, với ngôn ngữ giản dị, trong sáng, nhưng lại chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc. Em bé trong bài thơ đã từ chối lời mời gọi hấp dẫn của thế giới bên ngoài để ở bên mẹ. “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?” – câu hỏi của em bé đã thể hiện tình yêu thương vô bờ bến dành cho mẹ. Em bé đã sáng tạo ra những trò chơi riêng, biến mình thành mây và sóng để được nô đùa cùng mẹ. Mẹ là vầng trăng, là bờ biển dịu hiền, ôm ấp và che chở cho em. Qua bài thơ, em cảm nhận được tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất trên đời. Tình yêu của mẹ là nguồn sức mạnh giúp em vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ “Ông Đồ” của Vũ Đình Liên
Bài thơ “Ông Đồ” của Vũ Đình Liên đã để lại trong em một nỗi buồn man mác về sự tàn phai của một nét đẹp văn hóa truyền thống. Hình ảnh ông đồ già ngồi bên phố đông người qua, bày mực tàu giấy đỏ đã trở thành một biểu tượng quen thuộc của những ngày Tết xưa. Nhưng nay, khi xã hội đã đổi thay, khi chữ Hán không còn được trọng dụng, hình ảnh ông đồ cũng dần trở nên vắng bóng. Câu hỏi “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?” đã thể hiện sự tiếc nuối của tác giả trước sự mai một của một giá trị văn hóa. Bài thơ đã giúp em hiểu thêm về giá trị của những truyền thống tốt đẹp và ý thức được trách nhiệm của mình trong việc gìn giữ và phát huy những giá trị đó. Em mong rằng, dù xã hội có phát triển đến đâu, chúng ta cũng không nên quên đi những nét đẹp văn hóa đã làm nên bản sắc của dân tộc.
Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ “Lá Đỏ” của Nguyễn Đình Thi
Bài thơ “Lá Đỏ” của Nguyễn Đình Thi đã đưa em đến với một không gian Trường Sơn hùng vĩ, nơi những người lính đang chiến đấu vì độc lập tự do của Tổ quốc. Hình ảnh “em gái tiền phương” xuất hiện giữa rừng lá đỏ đã làm sáng bừng lên cả bài thơ. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa người lính và cô gái đã thể hiện sự gắn bó giữa tiền tuyến và hậu phương. Lời hẹn gặp nhau ở Sài Gòn khi đất nước thống nhất đã thể hiện niềm tin và khát vọng của cả dân tộc. Bài thơ đã giúp em cảm nhận được sự khốc liệt của chiến tranh và sự hi sinh cao cả của những người lính. Em tự hào về những người đã ngã xuống vì nền độc lập của Tổ quốc và nguyện sẽ cố gắng học tập, rèn luyện để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp.