Viết Bài Văn Thuyết Minh Thuật Lại Một Sự Kiện Khai Giảng

Trong những năm tháng cắp sách đến trường, ngày khai giảng đầu tiên luôn là một dấu ấn khó phai mờ. Đối với tôi, đó là một sự kiện đặc biệt, chứa đựng những cảm xúc bồi hồi, lo lắng và cả sự háo hức khám phá một thế giới mới. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi hồi tưởng lại, tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng từng khoảnh khắc của ngày hôm ấy.

Trước khi chính thức trở thành một cô học trò lớp Một, tôi là một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Thế giới của tôi khi ấy chỉ gói gọn trong ngôi nhà và những địa điểm quen thuộc gần nhà. Trường học là một khái niệm hoàn toàn mới mẻ và xa lạ. Để giúp tôi làm quen với môi trường này, bố mẹ thường xuyên kể cho tôi nghe về trường học. Mẹ bảo, trường học giống như ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi có thầy cô giáo yêu thương, dạy dỗ như cha mẹ. Ở đó, tôi sẽ có thêm nhiều bạn mới, được học những điều hay và có những giờ phút vui vẻ.

Được bố mẹ động viên, tôi dần hình dung rõ hơn về “trường học”. Nhìn anh trai và các bạn lớn trong xóm ngày ngày đến trường, tôi không khỏi tò mò. Mỗi khi tan học, anh trai lại say sưa kể về những câu chuyện thú vị ở trường, nào là được điểm mười môn Toán, được cô giáo khen vì tích cực lao động, hay những trò chơi mới lạ cùng bạn bè. Những câu chuyện của anh trai khơi gợi trong tôi niềm khao khát khám phá trường học, nơi mà anh luôn vui vẻ khi trở về.

Khi biết mình sắp được đi học, tôi không hề sợ hãi mà ngược lại, tôi vô cùng mong chờ. Mấy ngày trước khai giảng, mẹ đã mua cho tôi rất nhiều sách vở mới, cặp sách mới. Dù chưa biết chữ, tôi vẫn cẩn thận nâng niu từng trang sách, sợ làm rách mất những quyển sách xinh xắn.

Ngoài sách vở, mẹ còn mua cho tôi một chiếc cặp sách màu hồng in hình búp bê tóc vàng. Bố cũng tặng tôi một bộ váy áo mới rất đẹp. Chiếc váy có phần áo tay bồng và chân váy xếp ly điệu đà. Tôi vô cùng sung sướng khi nghĩ đến ngày khai trường, mình sẽ được diện bộ quần áo mới, mang cặp sách mới đến trường. Sự mong chờ ngày khai giảng trong tôi ngày càng lớn hơn.

Cuối cùng, ngày khai trường cũng đến. Sáng mùng 5 tháng 9, mẹ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng và quần áo cho tôi. Vì quá háo hức, tôi cũng thức dậy từ rất sớm, không cần mẹ gọi như mọi ngày. Mọi việc diễn ra nhanh chóng và gọn gàng: từ đánh răng rửa mặt đến ăn sáng. Trong bữa ăn, cả ông bà và bố mẹ đều dặn dò tôi phải ngoan ngoãn khi đến lớp. Điều đó khiến tôi vô cùng tự hào, vì giờ đây tôi đã là học sinh lớp Một, sắp được đi học mỗi ngày như anh trai.

Hôm đó, vì mẹ bận việc nên bố đưa tôi đến trường. Ngồi sau xe bố, lòng tôi rộn ràng những cảm xúc khó tả. Hôm nay, tôi sẽ được đến trường, khám phá những điều kỳ diệu mà anh trai vẫn thường kể. Trên đường đi, tôi liên tục hỏi bố: “Bố ơi, sắp đến trường chưa ạ?”, “Ở trường có nhiều bạn không bố?”. Những câu hỏi dồn dập khiến bố tôi chỉ kịp cười và nói: “Sắp đến rồi con ạ!”. Câu trả lời của bố càng khiến tôi thêm hồi hộp.

Khi đến trường, tôi có chút lo lắng vì ở đây rất đông người, có những bạn bằng tuổi tôi, cũng có những anh chị lớn hơn. Không khí vô cùng náo nhiệt và ồn ào. Thấy nhiều bạn nắm tay bố mẹ khóc nức nở, tôi cũng muốn khóc theo. Nhưng có bố bên cạnh, tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi dũng cảm đứng vào hàng đầu tiên và được cô giáo khen ngợi. Bố tôi cũng rất tự hào về tôi. Đó là những kỷ niệm giản dị nhưng vô cùng đáng nhớ về ngày khai trường đầu tiên của tôi.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *