Đề bài: Em hãy viết bài văn (khoảng 400 đến 500 chữ) phân tích đặc điểm một nhân vật văn học mà em có ấn tượng sâu sắc.
Phân tích đặc điểm nhân vật Thúy Kiều trong “Truyện Kiều”
“Truyện Kiều” của Nguyễn Du là một kiệt tác bất hủ của văn học Việt Nam, khắc họa sâu sắc số phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến đầy bất công. Trong đó, nhân vật Thúy Kiều là hiện thân cho vẻ đẹp tài sắc vẹn toàn nhưng lại phải chịu nhiều đau khổ, bất hạnh.
Vẻ đẹp của Thúy Kiều được Nguyễn Du miêu tả bằng những hình ảnh ước lệ, tượng trưng đầy tinh tế: “Kiều càng sắc sảo mặn mà/ So bề tài sắc lại là phần hơn”. Kiều không chỉ đẹp về ngoại hình mà còn có tài cầm, kỳ, thi, họa. Đặc biệt, tài đàn của Kiều được ví như tiếng đàn của nàng Bá Nha xưa, có thể “gảy khúc nhạc, dường nghe ngậm vành”. Tài sắc của Kiều khiến cho “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”.
Tuy nhiên, cuộc đời của Thúy Kiều lại là chuỗi ngày đau khổ, tủi nhục. Vì chữ hiếu, nàng phải bán mình chuộc cha, từ bỏ mối tình đầu đẹp đẽ với Kim Trọng. Cuộc đời Kiều trôi dạt, lênh đênh qua tay bao kẻ buôn người, từ Mã Giám Sinh, Tú Bà đến Sở Khanh. Nàng phải sống trong cảnh “thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần”, chịu đựng sự dằn vặt, đau khổ về tinh thần. Dù vậy, Kiều vẫn giữ được phẩm chất thanh cao, không chịu khuất phục trước số phận.
Sự hiếu thảo của Thúy Kiều là một phẩm chất cao đẹp, thể hiện truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Nàng sẵn sàng hy sinh hạnh phúc cá nhân để cứu cha và em trai khỏi cảnh tù tội. Tình yêu thương gia đình là động lực giúp Kiều vượt qua mọi khó khăn, thử thách.
Lòng vị tha của Thúy Kiều cũng là một điểm sáng trong nhân cách của nàng. Dù bị xã hội vùi dập, chà đạp, nàng vẫn giữ được tấm lòng nhân ái, bao dung. Kiều luôn cảm thông, chia sẻ với những người có cùng cảnh ngộ, đặc biệt là những người phụ nữ bị áp bức, bóc lột.
Cuộc đời của Thúy Kiều là một bản cáo trạng đanh thép tố cáo xã hội phong kiến bất công, tàn bạo. Đồng thời, đó cũng là khúc ca bi tráng về vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam, dù trải qua bao gian truân, thử thách vẫn giữ được phẩm chất cao đẹp.
Phân tích đặc điểm nhân vật Dế Mèn trong “Dế Mèn phiêu lưu ký”
“Dế Mèn phiêu lưu ký” của Tô Hoài là một tác phẩm văn học thiếu nhi nổi tiếng, được nhiều thế hệ độc giả yêu thích. Nhân vật Dế Mèn là một chú dế thanh niên cường tráng, có tính cách kiêu căng, tự phụ nhưng cũng rất dũng cảm, giàu lòng nghĩa hiệp.
Dế Mèn được miêu tả là một chàng dế thanh niên cường tráng, khỏe mạnh: “Tôi có một đôi càng mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ”. Vẻ đẹp ngoại hình của Dế Mèn thể hiện sức sống mãnh liệt, tinh thần tự tin, yêu đời.
Tuy nhiên, Dế Mèn lại có tính cách kiêu căng, tự phụ. Chú ta luôn cho mình là nhất, coi thường những người xung quanh. Dế Mèn thường trêu chọc mọi người, gây ra nhiều phiền toái. Tính cách này của Dế Mèn là một điểm yếu, khiến chú ta phải trả giá bằng những bài học đắt giá.
Sau khi gây ra cái chết cho Dế Choắt, Dế Mèn đã nhận ra lỗi lầm của mình. Chú ta quyết tâm thay đổi, trở thành một người tốt hơn. Dế Mèn bắt đầu cuộc hành trình phiêu lưu để học hỏi, khám phá thế giới và giúp đỡ những người gặp khó khăn.
Trên hành trình phiêu lưu, Dế Mèn đã gặp gỡ nhiều bạn bè, trải qua nhiều thử thách. Chú ta đã học được cách sống khiêm tốn, yêu thương, giúp đỡ người khác. Dế Mèn đã trở thành một người dũng cảm, giàu lòng nghĩa hiệp, sẵn sàng đứng lên bảo vệ lẽ phải.
Nhân vật Dế Mèn là một hình tượng văn học sống động, gần gũi với độc giả. Qua nhân vật này, Tô Hoài muốn gửi gắm thông điệp về sự cần thiết của việc tu dưỡng đạo đức, rèn luyện bản thân để trở thành người có ích cho xã hội.
Phân tích đặc điểm nhân vật Lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao
Lão Hạc là một trong những nhân vật điển hình cho số phận người nông dân nghèo khổ, lương thiện trong xã hội thực dân nửa phong kiến Việt Nam. Qua nhân vật này, Nam Cao đã thể hiện sự cảm thông sâu sắc với những nỗi đau khổ, bất hạnh của người nông dân.
Lão Hạc là một người nông dân nghèo khổ, sống cô đơn, vất vả. Vợ mất sớm, con trai đi đồn điền cao su, Lão Hạc chỉ còn lại một mình với con chó Vàng. Lão Hạc sống bằng nghề làm thuê, cuốc mướn, nhưng vẫn không đủ ăn. Cái đói, cái nghèo đeo bám Lão Hạc suốt cuộc đời.
Dù nghèo khổ, Lão Hạc vẫn là một người lương thiện, giàu lòng tự trọng. Lão Hạc không muốn làm phiền ai, luôn cố gắng tự mình giải quyết mọi khó khăn. Khi không còn sức lao động, Lão Hạc đã quyết định bán con chó Vàng, người bạn thân thiết nhất của mình. Lão Hạc đau đớn, xót xa khi phải bán Vàng, nhưng đó là cách duy nhất để Lão Hạc có tiền trang trải cuộc sống.
Lòng tự trọng của Lão Hạc còn thể hiện ở việc Lão Hạc từ chối sự giúp đỡ của ông giáo. Lão Hạc không muốn mang ơn ai, muốn giữ phẩm giá của mình. Lão Hạc thà chết chứ không chịu sống nhục nhã, tủi hổ.
Cái chết của Lão Hạc là một cái chết bi thảm, nhưng cũng thể hiện sự phản kháng của người nông dân trước xã hội bất công. Lão Hạc đã chọn cái chết để bảo vệ phẩm giá của mình, để không trở thành gánh nặng cho ai.
Nhân vật Lão Hạc là một biểu tượng cho số phận người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Qua nhân vật này, Nam Cao đã lên án xã hội thực dân nửa phong kiến đã đẩy người nông dân vào cảnh bần cùng, khốn khổ. Đồng thời, Nam Cao cũng khẳng định vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân, dù trong hoàn cảnh nào vẫn giữ được phẩm chất lương thiện, giàu lòng tự trọng.