Chuyến đi đáng nhớ nhất trong những năm tháng học sinh của tôi có lẽ là lần được cùng trường đến viếng lăng Bác Hồ kính yêu. Cảm xúc bồi hồi, xúc động vẫn còn nguyên vẹn đến tận bây giờ.
Sáng sớm hôm ấy, cả trường tập trung tại sân, ai nấy đều háo hức. Xe lăn bánh, mang theo bao niềm mong chờ của chúng tôi đến với Quảng trường Ba Đình lịch sử.
Vừa bước xuống xe, tôi đã choáng ngợp trước không gian rộng lớn, trang nghiêm của Quảng trường. Lăng Bác hiện ra sừng sững, uy nghi, như một biểu tượng thiêng liêng của dân tộc.
Hai bên đường vào lăng là những hàng tre xanh ngát, rì rào trong gió, tạo cảm giác thanh bình, gần gũi. Những chú bộ đội đứng gác nghiêm trang, càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm của nơi đây.
Khi bước chân vào lăng, tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng, trang nghiêm đến lạ thường. Không khí mát lạnh, dường như để giữ cho Bác được yên giấc ngàn thu.
Bác Hồ nằm đó, thanh thản, bình yên như đang ngủ. Khuôn mặt Bác hiền từ, ấm áp, khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động.
Dòng người nối nhau chậm rãi đi qua, ai cũng thành kính nghiêng mình trước Bác. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như Bác vẫn luôn ở bên cạnh, dõi theo và che chở cho dân tộc Việt Nam.
Sau khi viếng lăng Bác, chúng tôi được tham quan khu nhà sàn, ao cá Bác Hồ. Những đồ vật giản dị, thân thuộc của Bác khiến tôi càng thêm khâm phục đức tính giản dị, thanh cao của Người.
Chuyến đi tham quan lăng Bác đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Tôi hiểu thêm về cuộc đời, sự nghiệp vĩ đại của Bác Hồ, về tình yêu bao la mà Bác dành cho dân tộc.
Đây không chỉ là một chuyến đi tham quan di tích lịch sử văn hóa, mà còn là một bài học quý giá về lòng yêu nước, về đạo đức làm người. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập, rèn luyện để xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ, góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp.