Vậy Thôi Xin Hãy Giữ Lấy Những Kí Ức Đẹp

Em vẫn là Keria nhưng không còn là T1 Keria, nhưng ADC của em vẫn là T1 Gumayusi và cả 2..đã không còn là bộ đôi hoàn hảo nhất đường dưới nữa rồi. Đã đến lúc phải chấp nhận sự thật này.

-“Minhyung.. hức. Minhyung à.. “

Trong màn đêm tối mịt, tiếng nức nở vang vọng trong căn phòng trống.

Em cảm thấy bên giường đang có 1 người thân hình to lớn đang nắm lấy tay em. Lời nghẹn ngào thốt ra từng chữ

-“mi.. mình.. nhớ cậu.. “

Em từ từ ngồi dậy, nhìn vào tấm ảnh T1 vô địch CKTG, với 5 thành viên Faker, Zeus, Oner, em và Gumayusi.

Ngày mà em hạnh phúc nhất trên đời, bọn em vượt qua trận Bo5 căng thẳng. Khoảng khắc đó, những nước mắt tủi nhục trước đây đã biến mất trong tâm trí em, cuối cùng mọi sự nổ lực cũng được đền đáp xứng đáng.

Em nhìn vào bức ảnh cạnh đó, là ảnh của Minhyung và em cùng nâng cao chiếc cup, cả 2 đều mỉm cười rạng rỡ.

Em đã rơi nước mắt hạnh phúc vào lúc đó, Minhyung cậu ấy đã an ủi em bằng cách ôm em vào lòng trước hàng ngàn con mắt. Em rất nhớ cái ôm ấy, không phải chỉ cái ôm mà còn tất cả những kỉ niệm đẹp trước đây nữa. Em đã đạt được những thành tựu mà em mong muốn rồi: vô địch mùa xuân, vô địch mùa hè, vô địch msi, vô địch cktg, MVP của giải đấu, hỗ trợ xuất sắc nhất thế giới, Huy chương vàng Á Vận Hội. Tất cả thành công em đều đạt được cùng những người đồng đội mà em yêu quý.

Em cảm thấy bất lực, không hiểu nổi bản thân nữa rồi. Mọi chuyện đã qua lâu vậy mà. Em cũng đã không còn đồng hành cùng T1 cũng gần năm rồi, cũng đã tìm cho mình bến đỗ mới rồi, em vẫn là hỗ trợ giỏi nhất thế giới mà ai cũng công nhận. Nhưng em nuối tiếc điều gì đây?

Em không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu nữa, nó khiến em mệt mỏi vô cùng, em muốn được thư giãn. Bỗng em lướt trúng hình ảnh bộ Bot của T1, hỗ trợ mới của đội đang nói cười vui vẻ bên cạnh Minhyung, phía dưới là những bình luận của fan thích chí khen đẹp đôi, người thay thế em cũng là 1 hỗ trợ giỏi, cậu ấy cũng nhỏ nhắn, cũng dễ thương, cũng là người chơi hợp với lối chơi của Minhyung.

Dù bản thân đã có tất cả những danh hiệu mà mình muốn nhưng điều em nuối tiếc ..chính là vị trí hỗ trợ bên cạnh cậu ấy ,bây giờ nó đã không còn thuộc về em nữa rồi.

Được đồng hành với Minhyung, khoảng thời gian đó có đủ thăng trầm, có buồn, có vui, có mệt mỏi, có áp lực nhưng cũng là hạnh phúc. Em mãn nguyện với việc cậu ấy chăm sóc em, mãn nguyện với việc cậu ấy ủng hộ em, mãn nguyện với lối chơi của cậu ấy. Đúng hơn, cậu ấy giống như mảnh ghép hoàn hảo mà em muốn vậy, 1 ADC tài năng, phù hợp với con người em.

Em nhận ra từ lúc nào bản thân lại cho rằng cậu ấy yêu thương em là điều hiển nhiên vậy.

Em nhìn bức ảnh cậu ấy mỉm cười bên cạnh SP mới của mình, cậu ấy cũng từng cười với em như thế, cậu ấy cũng từng đập tay em như thế, ôm em hơn như thế, yêu em hơn như thế.

Em ghen tỵ, rất ghen tỵ.

Không ai có thể là người chơi hỗ trợ xuất sắc nhất bên cậu ấy ngoài em đâu, bọn em là bộ Bot hoàn hảo nhất mà.

-“Minseok.. Hợp đồng, cậu.. “

-“xin lỗi Minhyung, mình muốn thử thách bản thân để trở nên hoàn hảo hơn nữa “

-“…”

Ngày đó, cậu ấy đã chỉ im lặng nhìn em rồi rời đi, ngày tạm biệt cậu ấy cũng không đến, em đã tìm hình bóng cậu trong đám đông nhưng lại không hề nhìn thấy, chỉ khi em lên xe rời đi, cậu ấy mới nhắn với em 1 câu “thượng lộ bình an”.

Cũng từ đó khoảng cách giữa em và cậu ấy cũng trở nên thật xa vời, cậu ấy có thể mỉm cười với tất cả mọi người nhưng lại không thể mỉm cười thoải mái với em. Lúc thi đấu xong dù đội ai thắng đi nữa, cậu ấy cũng chỉ cụng tay em giống như một tuyển thủ bình thường, giống như chưa từng quen biết nhau trước đây vậy.

Là vì em đã quá quen với hành động yêu chiều của cậu ấy nên mới như vậy, hay là em đang cảm thấy hối tiếc về chuyện tình cảm của mình?

-“Minhyung.. “

Em bất giác gọi tên cậu, mỗi lần gọi cái tên này. Em không phủ định được việc bản thân em đều cảm thấy lòng ngực mình đau nhói.

Có lẽ em đã yêu cậu ấy.

Nhưng làm sao đây, mùa Xuân mới lại đến, em và cậu ấy lại được gặp nhau nhưng giữa em và cậu ấy đã xuất hiện 1 bức tường chắn quá lớn rồi.

T1 win, giống như những gì em đã đoán trước được, mọi người vốn rất mạnh mà, dù khác đội đi nữa, em vẫn thật lòng chúc phúc cho T1.

Em nhìn Minhyung, cậu ấy luôn là trung tâm của đôi mắt em, cậu ấy lại làm các dáng trông thật ngầu trước ống kính kìa, cậu ấy luôn như vậy, luôn mỉm cười tự tin, đấy là ánh hào quang của cậu ấy đấy.

Minhyung, cậu ấy của hiện tại đã trở thành xạ thủ giỏi nhất thế giới rồi, em cũng là hỗ trợ giỏi nhất thế giới. Nhưng bộ đôi Bot giỏi nhất thế giới năm ấy lại không còn nữa. Cái giá phải trả đây sao?

Nhìn những người đồng đội cũ đang vui vẻ tận hưởng những lời reo hò, em chỉ mím môi im lặng rồi khi họ chuẩn bị rời khỏi đó cũng là lúc em quay về với những người đồng đội mới. Dù lưu luyến thế nào, thì T1 hiện tại vẫn chính là đối thủ số 1 của em. Đây chính là đấu trường, cạnh tranh chính là điều cơ bản.

Tại quán lẩu thân quen của Sanghyeok mà trước đây em cùng T1 hay đến, em nhớ trước đây kể từ khi đứa út Wooje đủ tuổi uống rượu là mỗi lần cảm thấy buồn phiền bởi thắng thua là chúng ta lại cùng đi xõa. Hyeonjun, cậu ta mít ướt lắm, mỗi lần nốc mấy ly là lại rơi nước mắt nức nở động viên những người khác mặc cho mình là người hay khóc nhất. Còn em, em sẽ ngồi cạnh Minhyung, khi nào cũng vậy, ngồi cạnh cậu ấy.. Cậu ấy không giỏi uống rượu, uống được vài ly mặt đã đỏ ửng rồi nhưng vẫn cố vững vàng nói với em

-“min.. Mình uống giúp cậu “

Cậu ấy quan trọng lắm, trong những lần hội họp thế này, cậu ấy sẽ trở thành gánh hài của hội.

Minhyung đến thật, Minhyung nhìn gần thế này mới thấy rằng cậu ấy gầy đi nhiều, khuôn mặt càng trở nên sắc nét hơn, từ khi bước vào quán, mọi người đã để ý chàng trai to lớn này rồi.

Cậu ấy là vậy đấy, khuôn mặt cậu ấy rất điển trai, rất nét, chiều cao nổi bật, điều đó khiến cậu ấy trở thành trung tâm là điều hiển nhiên, giống 1 người luôn tỏa sáng dù đứng ở đâu.

-“chào cậu, Minhyung ..”

Em cất tiếng.

-“ừm, lâu ngày không gặp rồi “

Cảm giác thật xa lạ, em và cậu ấy có lẽ không thể trở lại như trước nữa rồi.

Đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm ở trên giường, một nơi xa lạ nhưng nhìn kĩ lại thì nó lại rất quen thuộc. Phòng của em..!?

Đây không phải là Gaming house sao, đây chính là phòng cũ của em mà. Em nhìn sang bên cạnh, là Minhyung, cậu ấy đang ngủ gục trên bàn.

Em vẫn chưa hết đau đầu, cơn nhức đầu do rượu gây ra khiến em có chút khựng lại nhưng nó không ngăn cản được cách em nhìn cậu ấy, là cậu ấy đưa em về sao.

Em tiến lại gần cậu ấy, cặp lông mày vẫn đậm, gương mặt vẫn đẹp trai, mái tóc hơi xù..

-“Minhyung.. M.. Mình.. nhớ cậu “

Nhẹ nhàng từng tí đặt môi mình lên môi cậu, 1 nụ hôn thật nhẹ nhàng lưu luyến.

-“cậu lại muốn rời đi nữa sao? “

-“Minseok.. Cậu tồi thật đấy.. “

-“tại sao cậu lại hôn mình vậy Minseok? “

Em căng thẳng đến mức cắn môi làm môi rách ra. Em không dám nhìn thẳng cậu, đầu em loạn hết rồi, em hối hận vì những gì mình đã làm vừa nãy, thật đáng xấu hổ mà.

-“Minseok à, cậu tồi thật đấy.. Cậu muốn bỏ mình lại nữa sao? “

-“Minseok à.. Cậu không biết mình đã nhớ cậu như thế nào đâu “

Minhyung.. cậu ấy khóc rồi, còn em..nước mắt cũng rơi lã chả. Là do rượu nên cả 2 đã không kiềm được cảm xúc chăng.

-“m.. Minhyung.. “

Em nghẹn ngào gọi tên cậu.

-“cậu…Cậu không giận mình sao..? “

-“mình chưa từng giận cậu, mình chỉ yêu cậu.. “

Lời yêu được thốt ra, những kỉ niệm lại được ùa về mạnh mẽ, đây không phải lần đầu chữ “yêu “được thốt ra.

-“x.. Xin lỗi.. Mình phải về.. “

Em cúi đầu xuống, em biết vị trí hiện tại của bản thân, cả 2 đã là đối thủ, nếu chuyện này đi xa, mọi việc sẽ trở nên tồi tệ hơn mất.

-“Minseok.. Mình đợi cậu quay về “

Cậu ấy cũng buông tay em ra, không giữ lấy em lại, cảm xúc thật khó tả, trước đây cậu sẽ luôn giữ chặt lấy em nhưng năm gần đây, cậu không còn giữ tay em lại, cậu để em đi như vậy sao. Có chút thất vọng, em nhìn cậu, cậu vẫn đang nhìn em, đôi mắt vẫn nhìn em như giây phút ban đầu, em vẫn cảm nhận được chân tình trong đôi mắt ấy, nhưng tại sao cậu ấy lại không giữ em lại.

-“Minseok, cậu đi đi “

Cậu đuổi em đi sao?! Cậu không giữ em dù chỉ một chút sao, chỉ có câu nhớ thương thôi sao?

-“sao cậu không giữ mình lại..? “

-“mình đã từng nghĩ.. Chỉ cần mình trở thành xạ thủ giỏi nhất thế giới, T1 trở thành nhà vô địch thế giới thì cậu sẽ lựa chọn ở lại..”

-“nhưng mình đã lầm rồi.. Mình có tài giỏi như thế nào cũng không giữ được cậu “

-“Minseok, mình sẽ luôn đợi cậu.. Mình sẽ mãi ở đây chờ cậu.. bao lâu cũng được, chỉ cần cậu có ý định quay về, mình tuyệt đối sẽ không rời đi. Cậu vẫn luôn là hỗ trợ duy nhất trong lòng mình.. “

Em không thể đáp lại lời nào, hóa ra cậu ấy vẫn luôn đợi em quay về, cậu ấy đã luôn yêu em như phút ban đầu.

-“Minhyung.. Mình cũng yêu cậu.. Mình xin lỗi.. Mình vẫn luôn nhớ cậu “

Em nhận ra đối phương yêu mình nhiều như thế nào cũng như bản thân cũng yêu đối phương như thế nào. Nhưng em không thể hứa hẹn trước điều gì, không thể hứa rằng em sẽ trở lại, bởi em là 1 tuyển thủ chuyên nghiệp, em không thể để việc tư lấn át tất cả. Nhưng em sẽ quay về, em thật lòng rất nhớ mọi người ở đây, nhớ T1, nhớ cậu ấy rất nhiều. Nhất định sẽ quay về sớm nhất có thể.

-“Minseok.. Mình không giữ cậu lại không phải vì mình bất lực.. Mình làm vậy là để đợi câu trả lời từ cậu.. Mình biết cậu chưa đủ chắc chắn về mối quan hệ này.. Nên mình sẽ đợi cậu.. Mình không muốn ép buộc cậu phải cảm thấy tội lỗi, mình muốn một ngày cậu bằng lòng bước đến bên cạnh mình.. “

-“xin hãy đợi mình Minhyung.. “

-“mình đợi cậu quay về “

Odnoliub – trong tiếng Nga, nghĩa là kẻ si tình mãi chỉ yêu 1 người. Minhyung cậu là kẻ như vậy đấy. Vậy Thôi Xin Hãy Giữ Lấy Những Kí ức đẹp này, em nhé.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *