Bài thơ “Lá đỏ” của Nguyễn Đình Thi là một tác phẩm giàu cảm xúc, khắc họa hình ảnh cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước qua lăng kính của người lính. Bài thơ không chỉ tái hiện khung cảnh Trường Sơn hùng vĩ mà còn ca ngợi vẻ đẹp của người con gái Việt Nam và niềm tin vào thắng lợi cuối cùng.
Bài thơ sử dụng thể thơ tự do với số tiếng và số dòng trong mỗi khổ linh hoạt, tạo nên sự phóng khoáng trong diễn đạt. Vần và nhịp thơ cũng được sử dụng một cách uyển chuyển, góp phần thể hiện nhịp điệu của cuộc sống và chiến đấu.
Điểm nhấn của bài thơ là cuộc gặp gỡ trên đường Trường Sơn, nơi người lính bắt gặp hình ảnh “em đứng bên đường như quê hương”. Hình ảnh cô gái thanh niên xung phong với “vai áo bạc quàng súng trường” mang đến cảm giác ấm áp, thân thương, xóa tan những mệt mỏi trên chặng đường hành quân gian khổ.
(Alt: Chiến trường Trường Sơn lá đỏ: Biểu tượng hy sinh và tinh thần Việt Nam)
Bài thơ còn thể hiện niềm tin vào thắng lợi tất yếu của cuộc kháng chiến, với hình ảnh “gặp nhau giữa Sài Gòn”. Đây là sự tưởng tượng về ngày đất nước thống nhất, là động lực để người lính vượt qua mọi khó khăn, gian khổ.
Bài thơ “Lá đỏ” là một bức tranh đẹp về cuộc chiến tranh nhân dân, về tinh thần lạc quan, yêu đời của người lính và niềm tin vào tương lai tươi sáng của dân tộc.
Đoàn quân ra trận được miêu tả với khí thế mạnh mẽ, vững chãi, không hề nao núng trước hiểm nguy. Hình ảnh này gợi nhớ đến những câu thơ khác cũng miêu tả đoàn quân ra trận như trong bài “Tây Tiến” của Quang Dũng hay “Việt Bắc” của Tố Hữu.
(Alt: Chiến sĩ giải phóng quân tiến về Sài Gòn: Niềm tin thống nhất non sông)
Hình ảnh “em gái tiền phương” được miêu tả giản dị, tự nhiên, hài hòa với thiên nhiên. Sự tương phản giữa màu xanh của bầu trời và màu đỏ của rừng cây tạo nên một không gian rộng lớn, gợi cảm giác về một tương lai tươi sáng.
Hình ảnh lá đỏ xuyên suốt bài thơ vừa tượng trưng cho sự hy sinh, mất mát nhưng cũng là biểu tượng của ý chí chiến đấu, của niềm tin vào thắng lợi cuối cùng.