Câu thành ngữ “Trai Anh Hùng Gái Thuyền Quyên” từ lâu đã ăn sâu vào tiềm thức của người Việt, là thước đo vẻ đẹp và phẩm chất của nam nhi và nữ giới. Nhưng trong xã hội hiện đại, liệu quan niệm này còn giữ nguyên giá trị, hay đã có những biến đổi, thậm chí là lệch lạc?
Nhà văn Sương Nguyệt Minh, người có những chia sẻ sâu sắc về vẻ đẹp và số phận con người trong xã hội hiện đại, đặc biệt là những người phụ nữ.
Xã hội ngày nay chứng kiến sự xuất hiện ngày càng nhiều những cô gái trẻ từ nông thôn lên thành phố mưu sinh, làm việc trong các quán ăn, nhà hàng, quán bar… Cuộc sống của họ đầy rẫy những khó khăn, vất vả, thậm chí là cả những cạm bẫy. Liệu những cô gái ấy có còn giữ được vẻ đẹp “thuyền quyên” trong hoàn cảnh khắc nghiệt đó?
Theo nhà văn Sương Nguyệt Minh, thân phận của những cô gái này cũng bấp bênh, tạm bợ và không yên ổn như những người lao động thủ công khác. Tương lai của họ mờ mịt, khó đoán định. Tuy nhiên, ông cũng cho rằng những cô gái này vẫn có cơ hội tìm được hạnh phúc, thậm chí là “đắt chồng” hơn những cô gái bình thường khác.
Vẻ đẹp rạng ngời của cô gái phục vụ bàn, một hình ảnh thường thấy trong cuộc sống hiện đại, thể hiện sự năng động và sức sống của những người trẻ.
Lý giải cho điều này, nhà văn cho rằng, quan niệm phân biệt nghề nghiệp đã không còn quá nặng nề như trước đây. Thêm vào đó, những cô gái làm việc trong các quán xá thường có ngoại hình ưa nhìn, và “gái tham tài trai tham sắc”, dù có điều tiếng chút chút, nhưng đẹp thì đàn ông vẫn cứ chọn. Hơn nữa, môi trường làm việc giúp họ trở nên bản lĩnh, tự tin và có kinh nghiệm giao tiếp, dễ dàng làm vừa lòng người mình yêu.
Tuy nhiên, cũng có ý kiến lo ngại về việc những cô gái này có thể yêu phải những “giang hồ cộm cán”. Nhà văn Sương Nguyệt Minh không phủ nhận điều này, nhưng ông cho rằng “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, giang hồ thường tìm đến giang hồ. Những cô gái làm ở quán bar, nhà hàng, quán cà phê lại không thuộc về giới giang hồ. Họ vẫn có cơ hội lấy được những người chồng tốt, cùng hoàn cảnh hoặc ở lĩnh vực khác.
Hình ảnh đôi uyên ương hạnh phúc, tượng trưng cho khát vọng về một tình yêu đẹp và bền vững, không phân biệt địa vị hay hoàn cảnh.
Vấn đề đáng quan tâm hơn là việc phẩm giá của những cô gái làm công việc phục vụ thường bị xã hội coi thường. Theo nhà văn, điều này xuất phát từ việc không có sự rạch ròi giữa người phục vụ và gái làm tiền. Sự sàm sỡ của đàn ông và hoàn cảnh quyến rũ khiến một số người buông thả, làm ảnh hưởng đến cái nhìn của xã hội.
Tuy nhiên, cũng có nhiều cô gái có lòng tự trọng cao. Họ vẫn bị mang tiếng vì người Việt thường đánh giá con người bằng cảm tính, “cứ thấy một con sâu là hắt cả nồi canh”. Tâm lý trọng nam khinh nữ trong xã hội phong kiến cũng góp phần tạo nên cái nhìn lệch lạc về các cô gái này.
“Trai anh hùng, gái thuyền quyên” không chỉ là vẻ đẹp bề ngoài, mà còn là phẩm chất bên trong, là nghị lực sống và khát vọng vươn lên. Dù trong hoàn cảnh nào, những cô gái Việt vẫn luôn giữ được vẻ đẹp riêng, đáng trân trọng và ngợi ca. Xã hội cần có cái nhìn công bằng và thấu hiểu hơn đối với họ, để họ có cơ hội phát triển và xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.