Tôi Ao Ước Bao Năm Cái Đích Tận Cùng: Hành Trình Bất Tận Của Cuộc Đời

Tôi Ao ước Bao Năm Cái đích Tận Cùng, một khát khao cháy bỏng thôi thúc con người ta trên hành trình cuộc đời. Nhưng đích đến, liệu có phải là một điểm dừng, hay chỉ là một trạm dừng chân để ta tiếp tục vươn xa?

Năm 73, giữa rừng sâu, một buổi trưa vắng lặng, tiếng bom xé tan sự tĩnh mịch. Khi tiếng súng im bặt, con đường mở ra như nhịp cầm canh. Trời quang đãng và tiếng ve kêu rộn rã, một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa chiến tranh.

Rồi người về đồng bằng, người lên Tây Nguyên, xây dựng cuộc sống mới. Nhưng khi tới vùng giáp ranh, tôi sững lại trước hàng rào thép gai và chốt đen sì, một lời nhắc nhở về những khó khăn còn ở phía trước.

Năm thần tốc 75, chúng tôi tiến vào Sài Gòn như một cơn lốc, giải phóng thành phố và ôm chầm lấy những người lính trẻ, những người dân sau bao năm xa cách. Bữa cơm đoàn viên đầu tiên đầy ắp niềm vui và hy vọng.

Một chú bé ôm tôi, hát vang những bài ca mới, dù chưa thuộc kỹ nhưng vẫn đầy nhiệt huyết và niềm tin. Nhưng hai tháng sau, giữa cơn mưa đêm tháng Bảy, tiếng rao “sực tắc” vang lên, gợi nhớ về những khó khăn sau giải phóng. Cái đích, hóa ra vẫn còn xa vời, cuộc chiến đấu vẫn chưa hề kết thúc.

Năm sau, ở Tây Ninh, sông Vàm Cỏ vừa yên bình, tiếng súng lại vang vọng. Huyện Dương Minh Châu vừa gỡ rào gai, lại phải cắm chông, đào hầm. Dưới mái vòm chợ Châu Đốc, tôi vừa nếm trái cây, uống nước dừa xiêm, thì pháo Pôn Pốt bất ngờ nã vào, phá tan sự yên bình.

Cuộc đời đâu có dễ dàng, những biến cố luôn ập đến bất ngờ. Và cái đích của đời, không thể gói gọn như món quà phong bao của tuổi lên mười.

Tôi ao ước bao năm cái đích tận cùng, và cho đến bây giờ vẫn còn ao ước. Nhưng tôi dần nhận ra, cái đích ta nhìn thấu khi chưa đi, chỉ là một chặng trao cờ trong cuộc chạy đường dài tiếp sức.

Ngay khi tới đích rồi, ta lại nhìn ra một đích nữa xa hơn, nhiều bình diện hơn, nhiều sắc màu hơn. Và lại phải lấy đà, ngay từ tầm cao mới, để đi tiếp, vì cái đích hôm qua, nay mới chỉ là bệ phóng khởi đầu.

Cái đích tận cùng, có lẽ không phải là một điểm đến, mà là một hành trình bất tận. Đó là sự không ngừng vươn lên, khám phá và hoàn thiện bản thân trên con đường đời. “Tôi ao ước bao năm cái đích tận cùng” không chỉ là một khát vọng, mà còn là động lực để ta sống một cuộc đời ý nghĩa và trọn vẹn.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *