Màn đêm buông xuống, Lạc Tranh trở về biệt thự sau khi được Dennis đưa về. Câu hỏi nghiêm túc của Dennis trên xe vẫn văng vẳng bên tai: “Lạc Tranh, em có coi tôi là bạn hay không?”. Sự chân thành của anh khiến cô cảm động, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn còn những vết thương chưa lành.
Dennis ân cần khuyên nhủ Lạc Tranh nên chia sẻ những tâm sự giấu kín. Ánh mắt dao động của Lạc Tranh thể hiện sự cảm động, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách an toàn. Cô biết, không phải ai cũng có thể hiểu được những gì cô đang trải qua.
Khi bước xuống xe, Lạc Tranh cảm nhận được sự lạnh lẽo của con đường lát đá và cơn gió se lạnh. Cô tự hỏi liệu Louis Thương Nghiêu có ở nhà hay lại đang ở bên người phụ nữ khác. Ghen tuông, một cảm xúc mà cô chưa từng thừa nhận, len lỏi trong tâm trí.
Dennis bất ngờ gọi cô lại và trao cho cô số điện thoại cá nhân, một hành động quan tâm đặc biệt. Lạc Tranh từ chối sự giúp đỡ quá mức, cô không muốn trở nên yếu đuối. Dennis lại cho rằng, ai cũng có quyền được yếu đuối, đặc biệt là phụ nữ.
Dennis tiến lại gần, nâng cằm Lạc Tranh và trao cho cô một nụ hôn nhẹ. Một nụ hôn thoáng qua, như cánh bướm lướt nhẹ trên môi. Anh thừa nhận sự ngưỡng mộ của mình, nhưng cũng hiểu rằng cô là người phụ nữ chỉ có thể đứng ngắm từ xa.
Lạc Tranh khéo léo từ chối tình cảm của Dennis, cô cho rằng giữa họ chưa từng có tình yêu. Theo cô, tình yêu thật sự sẽ khiến người ta trở nên ngốc nghếch và điên dại, còn sự bình tĩnh chỉ chứng tỏ tình yêu chưa đủ sâu sắc.
Tất cả những diễn biến bên ngoài biệt thự đều được camera giám sát ghi lại. Những thước phim này, như đôi mắt của quỷ dữ, chực chờ bùng nổ.
Bước vào biệt thự, Lạc Tranh bắt gặp Louis Thương Nghiêu đang ngồi trên sofa với vẻ mặt lạnh lùng. Màn hình giám sát chiếu cảnh cô và Dennis hôn nhau. Lạc Tranh không giải thích, cô muốn lên lầu tìm Liệt.
“Đứng lại!” Giọng nói băng giá của Louis Thương Nghiêu vang lên, Lạc Tranh buộc phải dừng bước. Cô đáp trả ánh mắt lạnh lùng của hắn.
“Tôi rất mệt, có gì ngày mai nói sau.”
“Mệt?” Louis Thương Nghiêu nhếch mép, mỉa mai, “Sao thế, buổi tối phục vụ một mình tôi còn chưa đủ, lại muốn đi với người đàn ông khác sao?”
Lời nói cay nghiệt của hắn như dao cứa vào tim Lạc Tranh. Cô đáp trả bằng ánh mắt khinh miệt, “Cũng vậy thôi! Louis tiên sinh chắc cũng không chịu cô đơn.”
Louis Thương Nghiêu nghiến răng, túm lấy Lạc Tranh, giận dữ quát: “Em cho rằng mình là ai? Lại dám nói với tôi bằng giọng điệu như vậy? Người phụ nữ đáng chết, dám phản bội tôi.”
“Phản bội anh thì sao? Tôi cần phải trung trinh với anh sao?” Lạc Tranh gằn giọng, “Louis Thương Nghiêu, chuyện mà chính bản thân anh không cách nào làm được thì cũng đừng đòi hỏi người khác. Đúng vậy! Trong mắt anh tôi chỉ là một món hàng, không phải sao? Nếu đã là món hàng, vậy anh nổi cáu nỗi gì? Dựa vào cái gì mà nổi cáu với tôi? Đối với anh mà nói, tôi là một món hàng, đối với tôi mà nói, tôi và anh bất quá chỉ là thỏa mãn nhu cầu mà thôi.”
“Thỏa mãn nhu cầu?” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu xám xịt, hắn cảm thấy như bị đấm một cú chí mạng.
“Lạc Tranh, cô thật sự quá hạ tiện!” Từng lời nói của hắn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hai bàn tay Lạc Tranh siết chặt, đây là sự đánh giá của hắn về cô sao? Thật đáng đời cho cô vì đã yêu một người như hắn!
“Louis Thương Nghiêu, anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. So với hành vi của tôi, anh lại càng hạ tiện hơn.” Cô đẩy hắn ra và bước lên lầu.
Louis Thương Nghiêu gầm lên, xô cửa phòng ngủ và chứng kiến cảnh Lạc Tranh đang thu dọn quần áo.
“Em định làm gì?” Hắn túm lấy tay cô.
“Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa! Thả tôi ra!”
“Em định rời khỏi đây?”
“Phải! Tôi muốn trời khỏi đây. Bởi vì chỉ cần ở lại nơi này thêm một phút cũng khiến tôi phát ốm.”
Louis Thương Nghiêu siết chặt lấy cô, “Lạc Tranh, em đừng mơ rời khỏi nơi này. Muốn rời khỏi đây, trừ phi tôi chết!”
“Thả tôi ra! Anh là tên khốn!” Lạc Tranh giãy giụa, nhưng vô ích.
“Em vội vã rời đi như vậy là muốn tìm ai? Chẳng lẽ đàn ông ở ngoài kia tốt đến vậy sao? Tốt đến mức em bất chấp hậu quả rời khỏi tôi?” Hắn ghen tuông và tức giận khi nghĩ đến cảnh cô và Dennis thân mật.
Lạc Tranh cho rằng lời nói của hắn thật vô lý. Hắn có vị hôn thê, còn thân mật với những phụ nữ khác, vậy hắn có tư cách gì mà yêu cầu cô?
“Louis Thương Nghiêu…” Giọng Lạc Tranh trở nên lãnh đạm, “Giữa tôi và anh nói trắng ra chỉ là quan hệ thân thể, quan hệ cấp trên – cấp dưới. Tôi muốn rời đi lúc nào, muốn đi tìm ai, muốn ở cùng ai cũng không liên quan gì tới anh. Thả tôi ra, nếu không, tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm nhân quyền.”
Tiếng cãi vã đánh động đến chú chó nhỏ của Liệt. KITY chạy tới, kêu ư ử.
Louis Thương Nghiêu khó chịu, ném nó ra ngoài hành lang và đóng sầm cửa lại. Hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Tranh.
“Tranh…” Giọng Louis Thương Nghiêu bỗng trở nên dịu dàng, “Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Như vậy không giải quyết được chuyện gì cả.”
Lạc Tranh sững người, nhưng vẫn cảnh giác quan sát hắn. “Anh còn muốn giải quyết vấn đề gì nữa?”
Louis Thương Nghiêu nâng cằm cô lên, “Tranh, tôi muốn em nói cho tôi biết, em có yêu tôi hay không? Có quan tâm đến tôi hay không? Hay là đúng như em nói, giữa tôi và em chỉ là thoả mãn nhu cầu?”
Câu hỏi bất ngờ của Louis Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh ngỡ ngàng và đau khổ.
“Sao anh có thể ích kỷ như vậy? Vào lúc này anh còn muốn có câu trả lời thế nào nữa? Louis Thương Nghiêu, anh còn có tư cách để nói yêu sao? Anh không có tư cách đó. Tất cả đàn ông trên đời đều có, chỉ mình anh là không?”
Thân hình Louis Thương Nghiêu run lên, những lời này của Lạc Tranh giống như sợi dây thừng siết lấy trái tim hắn.
“Tôi hỏi lại em lần nữa, rốt cục em có yêu tôi hay không?” Giọng hắn đột ngột chuyển lạnh, đáy mắt lại tràn ngập lửa giận.
Lạc Tranh nhận thấy rõ sự thay đổi của hắn.
“Anh từ bỏ suy nghĩ điên rồ đó đi. Cho dù tôi yêu bất cứ người nào cũng không yêu người đàn ông như anh.”
Louis Thương Nghiêu cảm thấy như có tiếng sét nổ vang giữa trời quang, gân xanh trên trán hắn nổi lên.
“Nếu như tôi muốn em yêu tôi thì sao?” Hắn kéo lấy tay cô, ngăn cô thu dọn quần áo.
Lạc Tranh vốn quật cường, ghét bị uy hiếp.
“Tốt nhất anh nên buông tay ra! Tôi không ngại nói cho anh biết, tôi sẽ không yêu anh, tuyệt đối không.”
Louis Thương Nghiêu giận dữ, “Ý của em là, em thà yêu người khác cũng tuyệt đối không yêu tôi?” Ngữ khí của hắn càng lúc càng lạnh băng.
Lạc Tranh ngừng lại, hít sâu một hơi, “Phải, tôi tình nguyện yêu người đàn ông khác cũng sẽ không yêu anh. Louis Thương Nghiêu, nghe vậy anh hài lòng rồi chứ? Có thể để tôi đi được chưa?”
Cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh rợn người.
“Đừng giận dỗi với tôi…” Hắn đột nhiên cười khẽ, “Thu lại những lời em vừa nói, tôi sẽ coi như em đang nói nhảm, đang cáu kỉnh. Còn nữa, đem tất cả quần áo trả về chỗ cũ, chúng ta sẽ tiếp tục chung sống như trước.”
Lời nói của hắn như một mệnh lệnh.
Lạc Tranh hất tay hắn ra, “Không đời nào, cuộc sống kiểu này tôi đã chịu đủ rồi. Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, hy vọng anh có thể hiểu được điều đó.”
“Nói như vậy tức là chúng ta đã không có cách nào có chung suy nghĩ?” Louis Thương Nghiêu từ từ thu tay lại, bên môi cong lên vẻ tàn nhẫn quen thuộc.
Lạc Tranh không biết, nàng đang phải đối mặt với nguy hiểm lớn đến cỡ nào.
Hơi thở nguy hiểm lan tràn khắp căn phòng.
“Louis Thương Nghiêu, anh muốn làm gì?” Lạc Tranh lùi lại một bước.
“Không thể cùng chung suy nghĩ thật sự là điều đáng tiếc. Em nên biết, tôi luôn cho rằng phụ nữ sinh ra là để yêu thương…” Louis Thương Nghiêu tiến lại gần, giật lấy thắt lưng trên người, “Con người tôi chính là như vậy, nếu đã không chiếm được, vậy thì phải huỷ diệt. Cho dù huỷ diệt em, tôi cũng tuyệt đối không để cho người đàn ông nào có được em.”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Đôi mắt Lạc Tranh lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Làm gì thì em sẽ biết ngay thôi!” Hắn túm lấy va ly của cô ném mạnh về phía tủ đồ.
Lạc Tranh ý thức được nguy hiểm, lập tức lách người muốn chạy trốn lại bị hắn túm lại, ném lên sofa.
Bộ dạng của hắn rất đáng sợ. Hắn muốn tổn thương cô sao?
Lạc Tranh run lên, giãy giụa, nhưng vô ích.
Hắn giơ tay lên, dây lưng mạnh mẽ vụt xuống, đánh vào cánh tay đang giơ lên chống đỡ của cô.
“A…” Lạc Tranh chưa kịp kêu thành tiếng, dây lưng lại quất xuống, lần này đánh vào lưng cô. Lạc Tranh cảm thấy cả người đau đến chết lặng. Máu tanh tràn ngập trong hơi thở.
Lạc Tranh nắm chặt lấy góc ghế sofa, nước mắt không rơi.
“Tôi sẽ cho em thêm một cơ hội cuối cùng!” Hốc mắt Louis Thương Nghiêu đỏ rực, bàn tay siết chặt lấy dây lưng.
“Nói em yêu tôi, nói!”
Lạc Tranh khó nhọc ngẩng đầu lên, “Tôi…hận anh!”
“Em…” Louis Thương Nghiêu bị lửa giận làm mờ mắt, “Đây là do em ép tôi!” Hắn lại vung dây lưng lên.
Lạc Tranh chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi Lạc Tranh chuẩn bị nhận thêm một hồi đau đớn, cô nghe thấy tiếng phá cửa, tiếng gầm giận dữ, rồi… Cô bị kéo vào một lồng ngực quen thuộc, được che chắn bởi một đôi cánh tay rắn chắc. Dây lưng quật lên quần áo.
Cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Liệt, tràn ngập sự lo lắng và khẩn trương. Anh đã thay cô chịu một roi.
“Lạc Tranh…”
Cô bị hắn đánh chết sao?
Lạc Tranh có chút muốn cười, muốn đưa tay vuốt gương mặt Liệt, nhưng cô đã không biết gì nữa.
“Lạc Tranh, Lạc Tranh…” Liệt điên cuồng gọi tên cô, giận dữ gầm lên với Louis Thương Nghiêu, “Anh, anh đang làm cái gì? Anh muốn đánh chết cô ấy sao? Anh trước giờ chưa từng là người như vậy, anh điên rồi!”
Đây là lời nói và hành động đầu tiên của Liệt sau khi tỉnh táo lại.
Louis Thương Nghiêu đột ngột buông tay ra, lùi lại mấy bước và ngã xuống thảm trải sàn. Gương mặt hắn tràn ngập vẻ không dám tin, nhìn vào bàn tay mình. Hắn đã làm gì với Lạc Tranh?
Hành động này, cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình!
Hắn nhìn về phía Lạc Tranh đang hôn mê, đẩy Liệt ra, ôm lấy Lạc Tranh và rời khỏi phòng.
Louis Thương Nghiêu đem Lạc Tranh ôm vào xe, trực tiếp lái xe đưa cô vào bệnh viện.
Liệt đứng trong bóng đêm nhìn theo xe cho đến khi khuất dạng.