Trên hành trình cuộc đời, ai cũng trải qua những khoảnh khắc chênh vênh, mệt mỏi. Những lúc ấy, Thơ Triết Lý Nhân Sinh có thể là nguồn an ủi, giúp ta chiêm nghiệm về ý nghĩa cuộc sống và tìm lại sự cân bằng trong tâm hồn. Bài viết này sẽ đưa bạn đến với những vần thơ sâu sắc, khai mở những góc nhìn mới về cuộc đời.
Thơ hay về triết lý nhân sinh đầy ý nghĩa
Thơ ca từ lâu đã là nơi gửi gắm tâm tư, tình cảm của con người. Những bài thơ về triết lý nhân sinh thường chứa đựng những suy tư, trăn trở về lẽ sống, về mối quan hệ giữa con người với con người và với thế giới xung quanh.
Yêu đời (Huy Cận)
Em ơi! Dẫu sống trăm năm
Đến khi chết xuống, anh nằm không yên
Bởi đời đẹp quá đi, em
Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừa.
Yêu đời biết mấy cho bưa
Cả khi cay đắng đời chưa hết tình
Tiếng gà lại giục bình minh
Đã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào!
Giản đơn chiếc áo mặc vào,
Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trường
Yêu đời trong máu, trong xương
Lòng anh hạt muối đại dương bồi hồi.
Quê anh cà nhút mặn mòi
Sinh anh muối mặn yêu đời, đó em.
Dòng đời (Đinh Văn Nhã)
Dòng đời lúc nổi lúc chìm
Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta
Lúc đời ngoạn mục thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần.
Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!
Lại có lúc sang đúng chiều chiều sai
Ngày mai lại đúng
Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ.
Lại có lúc không biết sống đến mai
Mà dành củ khoai đến mốt
Khi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơ
Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ.
Cho nên muốn trọn kiếp người
Phải tu thân tích đức, phải nuôi chí bền
Khổ công rèn luyện mới nên
Dòng đời hết đục trong liền mênh mông.
Trôi vào bất tận biển Đông
Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!
Ngẫm sự đời (Yêu Thoáng Qua)
Ta mải miết
Giữa dòng người chật chội
Lắm đau thương mà nói
Chẳng thành lời.
Trái tim hồng
Năm tháng vẫn chơi vơi
Ôm cay đắng mong đời
Luôn mãi đẹp.
Ôi nhân thế
Làm sao mà nhỏ hẹp
Toàn hơn thua đè bẹp
Cả thâm tình.
Huyễn cảnh trần
Trông thấy thật đáng khinh
Nhiều lúc chán bất bình
Đành im lặng.
Riêng ta vẫn
Lẻ loi hoài quạnh vắng
Bước lang thang sầu lắng
Quấn quanh mình.
Đời người (Đồng Ánh Liễu)
Đời người một kiếp bể dâu
Gây chi phiền muộn để nhau đau lòng
Ai mà chẳng có long đong
Ghét thương oán hận trong vòng sân si.
Người thì đến kẻ thì đi
Nay còn nồng ấm mai khi xa rời
Ngàn đời mây vẫn của trời
Hèn sang cũng một kiếp người truân chuyên.
Ai người không muốn bình yên
Ai người mà muốn não phiền bủa vây
Sống sao cho thẳng cho ngay
Sống sao vẹn nghĩa tròn đầy tình thân.
Mai về với cõi phù vân
An yên nhẹ bước phúc phần đời sau
Người quyền cao kẻ cơ cầu
Về nơi cõi tịnh còn đâu giàu nghèo?
Chỉ còn phước báo mang theo
Bạc vàng danh lợi cùng chiều gió bay
Thiện lương gieo trọn kiếp này
Nguyện cầu tất cả tháng ngày bình an!
Đừng ai nhé (Tùng Trần)
Ai cũng có những nỗi lòng chất chứa
Giữ trong tim nhưng chẳng nói nửa lời
Tận tâm hồn cũng lạc lõng chơi vơi
Mượn niềm vui tiếng cười thay nước mắt.
Nào ai hiểu những nỗi buồn se thắt
Những vết thương như dao cắt trong lòng
Ước mơ nào bất chợt trở về không
Ôm xót xa khi mộng lòng tan vỡ.
Đâu phải ai lối đời hoa cũng nở
Người ngát hương kẻ tan vỡ phai màu
Nên bước đời cứ nghiêng ngả chênh chao
Chẳng phải mình thì làm sao hiểu hết.
Đừng bao giờ trách ai khờ ngốc nghếch
Bởi trong lòng ai cũng có vết thương
Mỗi chúng ta đều có một con đường
Hướng bình minh lối đêm trường lặng lẽ.
Đừng bao giờ chê trách người ai nhé
Không phải mình sẽ chẳng thấu niềm đau.
Đợi mong (Đồng Anh Liễu)
Chẳng mong cầu được mọi điều tốt nhất
Hay đời mình xuất sắc hơn người ta
Chỉ mong rằng mỗi ngày nhẹ trôi qua
Mình cứ sống thật bình an là đủ.
Chẳng mong cầu đạt được bao nhiêu thứ
Như thiếu thời thường mộng ước xa xăm
Bao câu chuyện nối tiếp năm từng năm
Giấc mộng xanh cũng dần dần lắng xuống.
Bao thăng trầm, bể dâu thời gian nhuộm
Tâm hồn thơ ngày cũng một trưởng thành
Đời đâu phải lúc nào cũng tươi xanh
Phải thử thách gian nan mới là sống.
Giờ đã qua bao năm dài tháng rộng
Nhìn thấu đời mọi hỉ nộ tham sân
Đâu ái ố, dối gạt, đâu thiện nhân
Vở kịch đời người người nhập vai diễn.
Đến cuối cùng mới hiểu sâu một chuyện
Hạnh phúc là ta được là chính ta
Bỏ mặt nạ, lạnh lùng sắt đá ra
Cảm cuộc sống thật thà sâu sắc nhất.
Muốn lặng im xem dòng đời tất bật
Ngày an bình mới là điều đợi mong!
Tự sự (Lưu Quang Vũ)
Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?
Đất ấp ôm cho muôn hạt nảy mầm
Những chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy.
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Đâu chỉ dành cho một riêng ai.
Cuộc sống này (Tùng Trần)
Cuộc sống này có muôn vạn niềm đau
Đừng so đo cái nào to lớn nhất
Có những điều bạc tiền hay vật chất
Chẳng sánh bằng khi vĩnh viễn mất đi.
Cuộc sống này ai biết trước điều chi
Cần trân trọng những gì đang tồn tại
Nếu không muốn nơi tâm hồn ngây dại
Bởi một ngày phải nói tiếng ăn năn.
Cuộc sống này không tự vượt khó khăn
Thì chớ hỏi sao chẳng bằng thiên hạ
Nhưng cũng có những mảnh đời nghiệt ngã
Phải âm thầm buồn bã lẫn đắng cay.
Cuộc sống này còn có một ngày mai
Làm động lực để miệt mài tranh đấu
Biết cần cù không việc nào là xấu
Hãy tự mình bước qua những niềm đau.
Đời là cõi tạm (Thích Nhuận Thường)
Bởi đời là cõi tạm
Nên sống thật với nhau
Nếu kiếp người trôi mau
Thì oán thù dừng lại.
Bởi không gì tồn tại
Nên giận hờn bỏ qua
Nếu lòng mình vị tha
Thì nỗi sầu tan biến.
Bởi không gì lưu luyến
Nên đừng buộc ràng thêm
Nếu có ngày và đêm
Thì mê rồi phải ngộ.
Bởi mộng đời dễ vỡ
Nên quý trọng hôm nay
Nếu thế sự vần xoay
Thì ngồi yên tĩnh lặng.
Bởi lòng người sâu thẳm
Nên đừng cạn nghĩa ân
Nếu mang nặng nghiệp trần
Thì buông rời vọng tưởng.
Bởi tham cầu danh tướng
Nên quán niệm vô thường
Nếu ai còn tha phương
Thì nhớ về nguồn cội.
Bởi ai còn nông nổi
Nên nhớ lấy lời xưa
Nếu ai đi trong mưa
Thì thấm đời gian khó.
Bởi yêu trong giông gió
Nên hiểu tình long đong
Nếu “sắc tức thị không”
Thì vô cầu, vô niệm.
Từ bỏ (Tường Vân)
Từ bỏ thói quen hay vội vàng
Nói làm hấp tấp thiếu đoan trang
Thiếu suy xét kỹ không từ tốn
Hối hận ăn năn cũng muộn màng.
Từ bỏ thói quen hay đắm say
Say ăn say ngủ thêm say tài
Say tình say rượu say danh vọng
Say quá khổ đau suốt tháng ngày.
Từ bỏ thói quen hay dối gian
Làm người chân thật sống đàng hoàng
Dù ai giả dối mình đừng giả
Nghiệp báo không sai rất rõ ràng.
Từ bỏ thói quen hay giận hờn
Nói lời trách móc phân thua hơn
Chiến tranh miệng lưỡi rất nguy hiểm
Phải biết thuận hòa sống chánh chơn.
Từ bỏ thói quen hay thở than
Chuyện gì không đáng cũng than vãn
Làm cho mệt mỏi người nghe thấy
Chấp nhận là xong mọi việc an.
Từ bỏ thói quen hay tự cao
Cuộc đời lên xuống sóng ba đào
Vô thường thay đổi đâu yên mãi
Khiêm hạ hòa đồng sống với nhau.
Từ bỏ thói quen hay tự ti
Buồn phiền mặc cảm thêm sầu bi
Tự tin làm lại những điều tốt
Đừng mãi đeo mang một thứ gì.
Một mình (Hạnh Ngọc)
Đêm đã khuya sao ta còn thao thức
Gió từng cơn thổi lạnh tái tê lòng
Nhớ thương ai đêm dài ta không ngủ
Để lòng buồn trăn trở suốt năm canh.
Ta thức dậy một mình ra sân đứng
Nhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong đêm
Trăng hạnh phúc mặc dù trăng còn thức
Vẫn có sao lấp lánh đứng cạnh mình.
Người ơi hỡi nói rằng yêu em lắm
Vậy mà em vẫn trống vắng lạnh lùng
Đêm lạc lối cô đơn em lạnh lắm
Mong vòng tay ấm áp đến bên đời.
Đêm không ngủ đêm bỗng dài vô tận
Có một mình mới thấy nhớ mong ai
Cho ta gửi chút tình cho trăng nhé
Đến bên người ta thương nhớ đêm nay.
Đời người đâu mấy lần vui (Tùng Trần)
Kiếp con người mỏng manh như là gió
Sống trên đời có được mấy lần vui
Sao phải đau mà không thể mỉm cười
Gắng buông nỗi ngậm ngùi nơi quá khứ.
Nếu có thể sao ta không làm thử
Để tâm hồn khắc hai chữ bình an
Cho đôi chân bước thanh thản nhẹ nhàng
Dù hướng đời có muôn ngàn đá sỏi.
Biết nhận sai khi trót gây lầm lỗi
Người ghét ta cũng chớ vội oán hờn
Đừng để mình xem nặng nhẹ thiệt hơn
Thì lệ sẽ chẳng ướt sờn vai áo.
Phải mạnh mẽ đương đầu cùng giông bão
Sống chỉ cần chốn nương náu mà thôi
Được cơm no áo ấm cũng vui rồi
Bởi dòng đời còn lắm người cơ nhỡ.
Chốn dương gian chẳng qua là tạm bợ
Tiệc tàn rồi cũng trở lại hư vô
Hãy giữ gìn trân trọng mến thương nhau
Vì thời gian chẳng thể nào quay lại.
Thói đời điêu ngoa (Phạm Hải Đăng)
Ô hay! Một kiếp con người
Trần gian thế thái, thói đời điêu ngoa
Ai là bè bạn với ta
Đắng cay, chia sẻ mới là tình thân.
Đến khi vướng cảnh nợ nần
Ví thiu, túi rám mình cần họ quên
Bè bạn như cái bấc đèn
Vui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang.
Giàu sang, vẻ mặt khoe khoang
Bần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu
Sông có chỗ cạn chỗ sâu
Biển mênh mông biển biết đâu lòng người.
Có tiền kẻ nịnh người chơi
Hết tiền lúi húi đơn côi một mình
Bè thì cạn máng ráo tình
Còn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.
Sống (Tùng Trần)
Sống phải biết trân trọng từng giây phút
Bởi hững hờ trong chốc lát mà thôi
Sẽ để ta ân hận cả cuộc đời
Mọi hối tiếc ăn năn thời vô nghĩa.
Sống phải biết quan tâm và san sẻ
Bỏ ngoài tai lời mai mỉa khinh thường
Mở tấm lòng cho nhận những tình thương
Và đứng lên kiêng cường khi gục ngã.
Sống phải biết mình cần chi vội vã
Chớ nghĩ suy rồi buồn bã tâm hồn
Chuyện qua rồi hãy cố gắng vùi chôn
Để nụ cười ung dung cùng thực tại.
Sống phải biết không gì là e ngại
Cứ thật lòng đừng dối gạt lừa ai
Sống hôm nay nào biết được ngày mai
Tuy đời ngắn nhưng nghĩa dài vô tận.
Sống phải biết còn bao người lận đận
Nên khổ sầu đừng khóc hận oán than
Chớ so bì người khó kẻ giàu sang
Không cần cù nào ai mang ban tặng.
Sống phải biết để tâm hồn bình lặng
Được ấm no là may mắn hơn người
Hãy mỉm cười thay nước mắt ai ơi
Nghĩ giản đơn cho cuộc đời hương vị.
Một khúc ca (Tố Hữu)
Có đêm mãi chập chờn mơ ước
Lại bâng khuâng tự hỏi, mình sau trước
Cho cuộc đời, cho Tổ quốc thương yêu
Ta đã làm gì? Và được bao nhiêu?
Nước độc lập, tự do, dân no ấm học hành
Một đời Bác, chỉ lòng ham muốn ấy
Có lẽ hôm nay, giữa giấc yên lành
Người vẫn nghĩ như Người hằng sống vậy.
Nhớ buổi sáng Sài Gòn giải phóng
Người anh xuống sân bay, giang hai tay ôm cả miền Nam
Mắt cười tươi mà giọng trầm nóng bỏng:
Chớ say sưa nhiều việc phải làm!
Trưa tháng năm, vừa nắng vừa mưa
Đường phố hát, nửa mừng nửa tủi
Một ngày vui đổi bao nỗi đau xưa
Hỡi em bé lang thang tóc vàng gió bụi!
Nhớ buổi chiều về thăm quê đồng khởi
Sông rạch Mỏ Cày, xúm xít thuyền ghe
Các má già Bến Tre cứ cầm tay, hờn dỗi:
Tưởng tụi bay quên lối xóm, không về!
Đêm Vĩnh Kim, anh tìm em, Hồng Gấm
Đường vào thôn, cỏ lấp bom mìn
Người cha kể chuyện con, bữa cơm đèn đầm ấm
Tấm ảnh em đây, hai con mắt đang nhìn.
Vâng, anh hiểu, đang nói gì, đôi mắt
Mắt những người đã nhắm, vì ta
Cả bàn tay của những mẹ già
Bàn tay đã cho ta, tất cả.
Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?
Tôi lại đi, như buổi đầu, tươi trẻ
Sức căng đầy máu thịt Việt Nam
Như có cánh bay, lên rừng, xuống bể
A! Biết bao công việc phải làm!
Nổi trống lên! Ta hát bài ca Kẻ Gỗ
Cho nước hồ dâng, đẹp nước Hồng Lam
Tội nghiệp ông cha, truyền kiếp hãi hùng những quyền ma, oai hổ
Con cháu lớn rồi, sắp xếp lại giang san!
Chặn sông Đà, ta làm ra thác điện
Cho sáng núi rừng, sáng đến mai sau
Sắt Thái Nguyên, hãy làm ra thép luyện
Cho tay ta vươn tới mạnh giàu!
Lại hành quân, như năm nào đánh Mỹ
Những sư đoàn, không súng, lại xung phong
Ta sẽ thắng, như những chàng dũng sĩ
Biến hoang vu thành cơm áo, hoa hồng.
Và biển gọi đã bao giờ biển gọi?
Thương Nguyễn Du xưa mỏi mắt buồn trông
Ta sẽ ra giữa đại dương, đường đường bờ cõi
Cho con cá, con tôm được trở về với sóng biển Đông!
Ta sẽ xây, phải không nhà kiến trúc
Đất nước ta rất to đẹp, đàng hoàng
Làng phố sáng như gương, mặt trời soi hạnh phúc
Soi cả tâm hồn ta trong trẻo, nhẹ nhàng.
Ôi! Sống đẹp là thế nào, hỡi bạn?
Bữa cơm dù dưa muối đầy vơi
Chân lý chẳng bao giờ đổi bán
Tình thương vô hạn để cho đời.
Mẹ Suốt ơi!
Giữa bom rơi, đạn nổ
Giữa sóng lớn, gió to
Ngực huân chương, mẹ vẫn chèo đò
Không chịu nghỉ. Ai ngăn cứ nói:
Tui già rồi, có chết khỏi lo
Bọn trẻ sống, còn tay bắn giỏi!
Và mẹ ngã
Bên bờ sông khói lửa.
Và em nữa
Lưng đèo Mụ Giạ
Ai biết tên em?
Chỉ biết cô gái nhỏ anh hùng
Sống chết từng đêm
Mà lòng thanh thản lạ:
Đâu phải hy sinh. Em vinh dự vô cùng!
Tổ quốc ta!
Muôn nghìn sức mạnh,
Như hôm qua lao vào trận đánh
Ta sẽ đi
Đi tới những ngày mai
Như một đoàn quân
Bước thẳng, bước dai.
Như một khúc ca xuân
Của một mùa xuân lớn.
Chùm thơ ngắn hay về triết lý cuộc sống
Những bài thơ ngắn gọn, súc tích thường mang đến những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc sống.
Nhàn (Nguyễn Bỉnh Khiêm)
Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao
Rượu, đến gốc cây, ta sẽ uống
Nhìn xem phú quý, tựa chiêm bao.
Con buôn (Tú Xương)
Ai đấy ai ơi khéo hợm mình
Giàu thì ai trọng, khó ai khinh
Thằng Ngô mất gánh, say câu chuyện
Chú lái nghiêng thoi mắc giọng tình
Có khéo có khôn thì có của,
Càng già càng trẻ lại càng xinh
Xuống chân lên mặt ta đây nhỉ
Chẳng biết rằng dơ dáng dại hình!
Yêu đời (Nguyễn Hữu Bào)
Đêm qua mưa thật là to
Trăng sao ướt hết tối mò buồn ghê
Sáng nay trời vội trở về
Chiếu muôn tia nắng trên đê trong làng.
Bầy chim mừng rỡ hót vang
Vườn hoa trước ngõ bướm vàng nhởn nhơ
Mẹ em phơi lụa hong tơ
Ngắm mây em viết bài thơ yêu đời.
Nắng hòa mưa thuận khắp nơi
Em mơ em ước mọi người ấm no.
Yêu đời (Hoàng Thiện)
Bình minh ló dạng sáng muôn nơi
Rực ánh hào quang tỏa khắp trời
Nắng ngã ban chiều lơ lửng rọi
Mưa nghiêng buổi sớm nhẹ nhàng rơi.
Bao điều mệt mỏi đà tan biến
Lắm nỗi ưu phiền đã vội vơi
Xúc động trào dâng hồn lạc cảnh
Ung dung tĩnh lặng hả hê đời.
Bình yên (Huy Cận)
Thời khắc đang đi nhịp thái bình
Dịu dàng gió nhạt thổi mây xanh
Hàng cây mở ngọn kêu chim đến
Hạnh phúc xem như chuyện đã đành.
Lẩn cụm hoa trời rơi dáng bướm
Nỡ chen hoa lá tiếng vành khuyên
Ngoài đường buổi sáng thơm hương mới
Thú sống thơm mùi cỏ mới lên.
Kia treo trái mộng trĩu cây đời
Ngang với tầm tay ngắn của người
Nhưng múa vu vơ tay đã mỏi
Ê chề đời thoảng vị cơm ôi.
Tự nguyện (Trương Quốc Khánh)
Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Là người, tôi sẽ chết cho quê hương.
Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm
Từ Nam ra ngoài Bắc báo tin nối liền
Là hoa, tôi nở tình yêu ban sớm
Cùng muôn trái tim ngất ngây hoà bình.
Là mây, theo làn gió tung bay khắp trời
Nghìn xưa oai hùng đó tôi xin tiếp lời
Là người, xin một lần khi nằm xuống
Nhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờ.
Lẽ sống (Đặng Hải)
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đời có ích tệ sống chơi
Ai làm trăm sự cho ta sống
Cớ sao tham sống chỉ hại đời.
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đẹp xem ai quyết xây đời
Tự tránh xa hoa nơi đàng điếm
Trần thế không nên sống ham chơi.
Vui sao sống đẹp mãi sáng ngời
Ghi dấu sáng danh nghĩa tình đời
Nhân văn ghi chép thiên niên kỷ
Nghĩa tình cao cả với con người.
Suy ngẫm (Nguyễn Thị Thắm)
Làm người phải sống thẳng ngay
Đừng như con bướm đậu bay vô tình
Sống sao thật với lòng mình
Đã hứa hẹn phải đinh ninh giữ lời.
Đừng đùa bỡn nhé bạn ơi
Lòng tin đâu phải trò chơi hão huyền
Nó như sợi chỉ nhân duyên
Kết tình bè bạn khắp miền gần xa.
Dối người người sẽ dối ta
Thế nên hãy sống thật thà thì hơn
Đừng như con cá thờn bơn
Suốt đời phải chịu tủi hờn đắng cay.
Cuộc sống (Nguyễn Văn Thái)
Cuộc sống ơi, mỗi ngày ta khôn lớn
Mến yêu đời rực lửa cháy, mê say
Sống hôm nay ta nghĩ đến ngày mai
Đời trong sáng ta vươn cao tiếng hát.
Ta vươn lên tới tầm cao uyên bác
Tuổi thanh xuân ta yêu quý vô ngần
Yêu cuộc sống với niềm tin vô hạn
Ngày hôm nay trong gian khổ ta đi.
Ơi cuộc sống xanh tươi màu cỏ biếc
Hồn ta vui tha thiết những mộng đời
Trong hy vọng khát khao ngày tươi đẹp
Tình yêu này ta trọn giữ đời ta.
Đời ngược xuôi (Tùng Trần)
Nhưng ông trời thì lại cứ mỉa mai
Luôn mang đến những đắng cay hờn tủi
Có nhiều khi âm thầm tôi tự hỏi
Mình đã sai và lầm lỗi chỗ nào.
Mà kéo dài theo năm tháng khổ đau
Bước chênh chao trên đường đời mấp mé
Kiếp nổi trôi bước chân trần cô lẻ
Chẳng biết mình rồi sẽ phải về đâu.
Hay bẽ bàng giữa nơi chốn bể dâu
Là số phận không thể nào thoát được
Nên dẫu có bôn ba đời xuôi ngược
Mãi chỉ là dòng nước mắt tuôn rơi.
Câu thơ hay về triết lý cuộc sống sâu lắng, cảm xúc
Đôi khi chỉ một vài câu thơ cũng đủ để chạm đến trái tim, lay động tâm hồn.
Mong (Đồng Ánh Liễu)
Sớm nay dạo bước ngắm sen hồng
Mặt trời le lói phía hừng đông
Hương đồng gió nội đưa nhè nhẹ
Thấy lòng nhẹ bẫng giữa mênh mông.
Ta được đời cho những đặc ân
Mỗi ngày khỏe mạnh cả thân tâm
Được thấy người thân bình an sống
Còn điều gì nữa mà đếm đong?
Xin cảm ơn đời mỗi phút giây
Cho ta dạo bước khắp đó đây
Được thấy người thương luôn hạnh phúc
Lặng ngắm đời nhau cũng dịu lòng!
Nâng cánh sen hồng khẽ thầm mong
Ai cũng vui sống thật thong dong
Mỗi ngày chào đón bình minh tới
Tự tại an yên trọn kiếp này!
Sống chậm lại (Tùng Trần)
Sống chậm lại chớ vội vàng hối hả
Bước lạc đường sẽ buồn bã thiên thu
Không là bạn cũng đừng hóa kẻ thù
Vì cuộc đời vốn phù du cát bụi.
Sống chậm lại để nhận ra lầm lỗi
Rồi quay đầu tìm cơ hội sửa sai
Đừng so bì với bất cứ một ai
Hãy vì mình và tương lai phía trước.
Sống chậm lại nhưng chớ nên chùn bước
Bởi kiếp người tồn tại được bao lâu
Mà âm thầm trong dằn xé cơn đau
Sao không thử chôn sâu vào đáy vực.
Sống chậm lại cùng tháng ngày hiện thực
Sẽ thấy rằng những tổn thất đã qua
Dần ngoai ngoai tựa như ánh trăng tà
Hay hoàng hôn lúc chiều tà buông xuống.
Sống chậm lại bởi đường còn vạn hướng
Đời lụy phiền vui sướng tại trong tâm
Muốn an nhiên không mắc những sai lầm
Tự nhủ rằng chỉ cần mình sống chậm.
Sống (Long Giang Tử)
Sống vì chính nghĩa nên ráng sống
Sống bao lâu không uổng công sinh
Sống làm đất nước thanh bình
Sống vì dân tộc quên mình lợi danh.
Sống như thế sống thành muôn tuổi
Sống thơm danh, thác gọi anh hùng
Không tham nghìn tứ muôn chung
Sống nghèo, sống cực mà lòng thanh cao.
Sống để nói những câu đạo đức
An ủi người cơ cực lầm than
Văn chương tô điểm giang san
Chết rồi vẫn sống muôn ngàn năm sau.
Nhưng có kẻ sống thừa sống thải
Sống mà không đường lối lập trường
Sống vì tiền của bất lương
Sống trên vật chất phô trương lợi quyền.
Sống ngu dốt cầu yên nương tựa
Sống làm thân trâu ngựa cho người
Sống vì danh lợi… ôi thôi!
Sống chi nhục nhã muôn đời chúng khinh.
Bình yên (Đồng Ánh Liễu)
Bình yên là sáng sớm nay thức giấc
Ô cửa xanh ánh nắng chiếu rạng ngời
Con say giấc mơ màng chúm chím cười
Quanh ta đấy bao người thân mạnh khỏe.
Bình yên là sớm tinh khôi nhè nhẹ
Tách trà thơm thưởng thức với bạn hiền
Ngồi an lành ngắm hoa nở ngoài hiên
Và chúng mình hàn huyên về nhân thế.
Bình yên là sau thăng trầm dâu bể
Ta với người vẫn trân trọng yêu thương
Dẫu xa xôi dẫu cách trở dặm trường
Thì hai đứa vẫn giữ tình tri kỷ.
Bình yên là mỗi ngày trôi giản dị
Cũng lo toan, cũng tất bật trăm bề
Nhưng mỗi tối có một chốn đi về
Được chăm chút những người thân yêu nhất.
Bình yên là mình sống đời chân thật
Không viển vông mơ chuyện quá xa vời
Sống giản đơn nhưng đầy ắp tiếng cười
Chẳng để ý đếm đong đời hơn thiệt.
Tấm lòng ta giàu yêu thương nhiệt huyết
Đối với đời, đối với người xung quanh
Tâm thấy đủ cuộc sống khắc an lành
Không tham vọng hay mưu cầu cao quá.
Đời bình dị mình ung dung thong thả
Ngắm hoa tàn, hoa nở mỗi sớm mai!
Sống chậm (Nguyễn Thanh Thanh)
Sống chậm thời đại thông tin
Khó nhưng lại thấy chính mình là đây
Tự dưng cảm giác vui hầy
Nó, tôi thỉnh thoảng ngất ngây bằng lòng.
Sống chậm người nói ngoài, trong
Tự giam nơi chốn nhà, phòng tu thân
Biết chi những chuyện xa gần
Hơi đâu bàn luận, đo cân sự đời.
Sống chậm đâu phải chịu chơi
Ngoài tai khích bác hay lời tán dương
Xã hội diễn biến bình thường
Mặc cho nhân thế không vương vấn gì.
Sống chậm như thể không đi
Giữa đời biến động ầm ì thế gian
Thụ động tư thế đợi tàn
Lai sinh số kiếp đã mang hiện giờ.
Sống chậm ngoài giống lơ ngơ
Làm, nói chậm rãi, ý lờ xung quanh
Rộn rịp, hối hả như hành
Tấm thân mệt mỏi, đua ganh đau lòng.
Sống chậm theo nghĩa xanh trong
Lắng nghe giai điệu từng dòng thời gian
Trái tim, cảm giác nhịp nhàng
Thiên nhiên, vạn vật hòa tan ngọt bùi.
Sống chậm là tiến hay lui
Tự người mà cảm cái mùi sướng, đau
Bớt đi chút ít bươi quào
Tâm trí ngơi nghỉ bớt hao thân gầy.
Sống chậm theo lối trên mây
Làm người ganh ghét vì đầy kiêu căng
Tỏ ra cao ngạo xa gần
Thường hay ra vẻ ân nhân là mình.
Sống chậm như hiểu tâm linh
Tâm hồn thoát khỏi thân hình mà đi
Rong ruổi khoảnh khắc theo kỳ
Sau cho ý tưởng khắc ghi trong lòng.
Sống chậm đang đợi ngóng trông
Tự nhiên đưa đẩy hoặc bồng bềnh trôi
Giai đoạn chuyển đổi chương hồi
Chọn lựa phương hướng hay thôi quay về.
Sống chậm suy ngẫm lắng nghe
Tự nhiên, xã hội đi kè người ta
Xưa, nay đủ chuyện đó mà
Tự mình chọn lọc lướt qua vẹn toàn
Sống chậm giống đứa trẻ ngoan
Vâng lời, tìm hiểu hoàn toàn hồn nhiên
Chưa hề chất chứa ưu phiền
Xấu, tốt, được, mất dành riêng dạ ừ!
Sống chậm khoảng lặng tâm tư
Dành riêng ai đó đến từ nơi nao
Xã hội quay gót hay chào
Việc làm khẳng định đổi trao âm thầm.
Sống chậm nhìn tận xa xăm
Nhớ về quá khứ trong tầm hiện nay
Tương lai rộng mở nối dài
Hiên ngang sừng sững như cây bách, tùng.
Sống chậm cùng cuộc sống chung
Triết lý hòa nhập khắp cùng mọi nơi
Có thể mang đến sáng ngời
Người đang uẩn khúc cố bơi đến bờ.
Mạnh mẽ (Đồng Ánh Liễu)
Em mạnh mẽ chắc rằng em mạnh mẽ
Yếu đuối à, hờn tủi để ai xem
Tình lưng chừng buông nhẹ và sẽ quên
Người hờ hững cớ gì em tiếc nuối?
Em những tưởng mình không còn nông nổi
Kỳ vọng nhiều vào tình cảm nơi anh
Đem chân tình đổi nỗi nhớ mong manh
Để hụt hẫng nhận ra tình hời hợt.
Anh vội đến và vội đi bất chợt
Thoáng ngọt ngào rồi lặng lẽ im thinh
Trao cho em chút hơi ấm ân tình
Rồi quay gót bỏ dư âm em giữ.
Em đã có những đêm dài không ngủ
Nhớ thương người quay quắt với canh thâu
Bao thương tổn cố một mình vùi sâu
Rồi lặng lẽ gạt lệ sầu khoé mắt.
Giờ em buông không muốn ngồi góp nhặt
Những nồng nàn, những tha thiết yêu thương
Người yêu mình luôn mong nhớ vấn vương
Người không yêu đủ lý do bận rộn.
Mãi mãi chi giữa cuộc người bề bộn
Hiểu ra rồi cười nhạt nhẽo mà thôi
Duyên đã cạn tình cũng dần phai phôi
Người đến đi cưỡng cầu được chi nhỉ?
Em buông tay bỏ đắng cay mà nghĩ
Sống ở đời mọi thứ thuận tự nhiên!
Khóc một mình (Phạm Tâm An)
Khóc đi! Khóc một mình thôi
Để cho nước mắt cuốn trôi muộn phiền
Trải bao sóng gió, đảo điên
Xót xa đau vỡ cả miền tâm linh.
Khóc đi, hãy khóc một mình
Để cho thanh thản lặng thinh theo về
Biết hồn còn chút u mê
Trần gian bụi bặm bộn bề rủi may.
Khóc đi cho nhẹ lòng này
Đã là số kiếp đắng cay ai lường
Cuộc đời muôn nỗi đoạn trường
Trời cao, đất rộng đâu đường cỏ hoa?
Thương mình, nghĩ nỗi can qua
Biết buồn rồi sẽ nhạt nhòa dần thôi
Hôm nay khóc một mình rồi
Để mai cười với mọi người quanh ta.
Khóc đi, hãy khóc mặn mà
Ngày mai sẽ thấy đời là chốn vui!
Cuộc đời (Hoàng Trọng Lợi)
Cuộc đời dang dở dở dang
Con sông uốn khúc ngỡ ngàng cong queo
Lục bình hoa tím trăng cheo
Hững hờ con nước xuôi theo từng mùa.
Cuộc đời cũng thật khéo đùa
Tình yêu chớm nở cũng vừa lại tan
Như hoa kia nở rồi tàn
Như trăng tròn khuyết trăng tan vào trời.
Sự đời cũng chỉ vậy thôi
Ngày mai ai biết sẽ rồi ra sao
Từ nay mặc kệ trời cao
Để tâm buông thả tan vào hư vô.
Từ nay hết đợi hết chờ
Hết mơ hết mộng tình