Quê hương, hai tiếng thân thương, gợi nhớ biết bao kỷ niệm êm đềm. Dù đi đâu, về đâu, hình ảnh quê hương vẫn luôn khắc sâu trong trái tim mỗi người. Thơ 6 Chữ Về Quê Hương là một thể thơ ngắn gọn, súc tích, nhưng lại chứa đựng tình cảm sâu lắng, thiết tha về mảnh đất nơi ta sinh ra và lớn lên.
Bài học đầu cho con
Quê hương là gì hở mẹ,
Mà cô giáo dạy phải yêu?
Quê hương là gì hở mẹ,
Ai đi xa cũng nhớ nhiều?
Quê hương là chùm khế ngọt,
Cho con trèo hái mỗi ngày.
Quê hương là đường đi học,
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc,
Tuổi thơ con thả trên đồng.
Quê hương là con đò nhỏ,
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ,
Mẹ về nón lá nghiêng che.
Là hương hoa đồng cỏ nội,
Bay trong giấc ngủ đêm hè.
Quê hương hiện lên thật giản dị qua hình ảnh “chùm khế ngọt”, gợi nhớ những buổi trưa hè trèo cây hái quả, hương vị ngọt ngào của tuổi thơ.
Quê hương là vòng tay ấm,
Con nằm ngủ giữa mưa đêm.
Quê hương là đêm trăng tỏ,
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm.
Quê hương là vàng hoa bí,
Là hồng tím giậu mồng tơi.
Là đỏ đôi bờ dâm bụt,
Màu hoa sen trắng tinh khôi.
Quê hương mỗi người chỉ một,
Như là chỉ một mẹ thôi.
Quê hương có ai không nhớ…
Chuông gió
Cơn gió lạ nào hấp hối
Khẽ lùa khe cửa trần gian
Rẽ qua thiên đường lạc lối
Ru căn phòng trống mơn man
Tiếng chuông gió chuyện râm ran
Leng keng muôn lời cổ tích
Gió như cuốn bụi quan san
Lang thang cõi trần u tịch
Tiếng chuông gió leng keng, thanh âm trong trẻo, gợi cảm giác bình yên, thân thuộc của quê hương.
Những chú vẹt nuôi chật ních
Hót lời trật tự u mê
Lũ nhện âm thầm tiết dịch
Tơ giăng chằng chịt muỗi về
Trong lời chuông gió nhiêu khê
Có tiếng xì xào chân thật
Gió còn thổi mộng đam mê
Thì chuông cả đời tất bật
Căn phòng có tường bốn mặt
Mặt tiền no gió đi qua
Gió xoay như bàn tay lật
Thì chuông vẫn cứ ngân nga
Hố đen gặm nhấm thiên hà
Vẫn nằm gọn trong vũ trụ
Gió trời vô ảnh ngang qua
Kéo chuông gõ lời đã cũ…
Tháng giêng xuân mơ gì nhỉ ?
Dòng sông ướt đẫm đôi mi
Cánh cò biếng nằm ngẫm nghĩ
Gió buồn chợt đến chợt đi
Tháng giêng có làn mây trắng
Sương đọng giọt giọt miên man
Ráng chiều đợi mùa bảng lảng
Buâng khuâng ngày cũ chưa tàn
Tháng giêng nhớ về dáng nhỏ
Má hồng em gái ngây thơ
Tóc dừa nhẹ bay trong gió
Có người ngồi ngắm ngẩn ngơ
Tháng giêng kỉ niệm xưa ấy
Người về vương lá me bay
Phố nhớ áo dài biết mấy
Giọt tình ai uống say say
Tháng giêng mơ về lối cũ
Cỏ mềm buông lời vu vơ
Chú dế xinh xinh đang ngủ
Người xưa mãi biệt xa mờ
Dưới những bàn tay con người
Sỏi đá cũng khuất phục thôi
Những vườn cây trái men theo núi
Nhiều ruộng bậc thang vòng quanh đồi
Vẻ đẹp hùng vĩ của ruộng bậc thang, sự kỳ công của con người cũng là một phần không thể thiếu của quê hương.
Đẹp như bức tranh thủy mặc
Mềm theo cặp mắt thế thời
Em mời anh về thăm bản
Thích chưa? ưng bụng ở rồi…
Vi vu nghe tiếng sáo diều
Hoài niệm trào dâng nỗi nhớ
Quê cũ hội làng sắp mở
Con về cho vợi cô liêu
Bếp xưa tỏa khói lam chiều
Cánh đồng ruộng chưa vỡ đất
Đường thôn người xe tất bật
Dòng sông vẫn chảy mơ màng
Tiếng ai ca hát rộn ràng
Trẻ thơ nô đùa náo nức
Cha đang vắt tàn sức lực
Đội trời che gió đông sang
Mẹ già rau cháo vội vàng
Tóc lơ thơ màu khói bếp
Làn da thời gian gấp nếp
Dáng cong vẽ nửa hình tròn
Bữa cơm một đĩa rô ron
Canh đay trái mùa thơm phức
Đũa son hai màu ảo thực
Lệ rơi ly rượu cay nồng
Thuốc bay tàn khói hư không
Mẹ kể cô nàng bên xóm
Ngày xưa đốt đèn đom đóm
Chờ ai vẫn chửa lấy chồng?
Thôi còn chi nữa mà mong
Cuộc tình bay như làn khói
Vết thương bao lần đau nhói
Bóng mình in phía tường vôi
Cho tôi chỉ một lần thôi
Khói bếp chiều xưa trở lại
Đêm đông giăng sầu tê tái
Ngày mai tan giữa đất trời.
Chiều rơi xuống bờ sông ấu thơ
Vẳng tiếng vạc kêu, gió hững hờ
Ngư lão kéo chài khua khua nước
Dẫu có một mình chẳng bơ vơ
Xa xa đo đỏ nắng chiều xa
Lộp cộp cầu tre ngân khúc ca
Diều ai cất sáo du dương thế?
Đêm đã rớt rơi lối về nhà…
Quê hương ta đấy, thân thương quá!
Sông chảy về đâu sao cứ trôi?
Bao nhiêu cũng sẽ về cõi cội
Chừ đây quê hương, ta với tôi…
Quê hương giản dị chẳng đâu xa
Bãi mía vườn rau với ruộng cà
Khóm trúc bờ đê chiều nhạt nắng
Dập dờn sóng lúa chạy la đà
Quê hương mộc mạc chẳng kiêu sa
Mái lá đơn sơ dưới nắng tà
Khói toả lam chiều thơm gạo mới
Du dương tiếng gió hát ngân nga
Quê hương sách sử đã in ra
Một dải cong cong khảm ngọc ngà
Núi đá chênh vênh bên biển lớn
Rừng xanh suối mát trãi muôn hoa
Quê Hương êm ả những lời ca
Điệu Bắc Nam ai thật mặn mà
Xứ Huế Trường Tiền thôn Vỹ Dạ
Ai nghe thấy tiếng cũng mơ ra
Quê hương nhuộm đỏ bởi phù sa
Chín nhánh rồng bay tạo vóc ngà
Vựa lúa phì nhiêu xanh bát ngát
Đàn cò trắng lượn phía trời xa
Quê hương mãi mãi ở trong ta
Dẫu có tha phương biệt mái nhà
Đất Tổ là gì ai cũng hiểu …
Như là… chỉ một Mẹ và Cha!
Tôi lớn lên với những cánh diều
Chiều nội đồng gió thoảng phiêu diêu
Bên triền đê thả bò đá bóng
Để bây giờ thương biết bao nhiêu
Tôi lớn lên với những trò chơi
Giấu trong tim ước mộng xa vời
Tuổi thơ ơi những ngày rất đẹp
Để giờ đây theo cả cuộc đời
Tuổi thơ ơi một ngày khôn lớn
Là cuộc đời tôi nhớ trong mơ
Quê hương ơi một lần nức nở
Là cả đời tôi viết vào thơ…