Có lẽ bạn đã nghe nhiều về những khó khăn của việc viết tiểu thuyết: sự cô đơn, cuộc chiến với ngôn từ, nỗi sợ trang giấy trắng. Nhưng liệu có đáng để vượt qua tất cả? Bài viết này sẽ đi sâu vào những lý do nên và không nên viết tiểu thuyết, đồng thời khám phá tại sao đôi khi, “This Is The Only One Of The Novels” lại là động lực duy nhất ta cần.
Thứ nhất, thị trường tiểu thuyết đã quá bão hòa. Vô số cuốn sách đã được viết, và hàng ngàn cuốn mới tiếp tục xuất hiện. Bất kỳ ai biết chữ đều có thể viết tiểu thuyết, không cần bằng cấp hay đào tạo đặc biệt. Viết tiểu thuyết trở thành một hoạt động phổ biến, thiếu đi sự đặc biệt.
Thứ hai, ai cũng có thể viết tiểu thuyết, từ nhà thơ, triết gia đến cầu thủ bóng đá. Điều này làm mất đi sự bí ẩn và giá trị của nó. Tại sao một thứ mà ai cũng có thể làm được lại trở nên hấp dẫn đến vậy? Phải chăng nó chỉ là một vật trang trí hào nhoáng?
Viết tiểu thuyết không làm bạn giàu. Chỉ 1% số tiểu thuyết xuất bản kiếm được một khoản tiền kha khá. Số tiền đó không đủ để thay đổi cuộc sống của bạn, chứ đừng nói đến việc nghỉ hưu. Đầu tư thời gian vào một công việc chỉ có 1% cơ hội thành công là điều vô lý.
Thứ tư, tiểu thuyết không đảm bảo danh tiếng, hoặc chỉ là một chút danh tiếng nhỏ nhoi. Danh tiếng thực sự đến từ truyền hình. Các nhà văn ngày càng hiếm khi xuất hiện trên TV, trừ khi họ đóng vai trò là một kẻ ngốc, chứ không phải vì sự xuất sắc của tiểu thuyết của họ. Ngay cả khi một tiểu thuyết gia trở nên nổi tiếng nhờ TV, sự nổi tiếng đó cũng chỉ là thoáng qua.
Tiểu thuyết không mang lại sự bất tử. Mọi người đều bị lãng quên sau khi chết. Bất kỳ tiểu thuyết gia nào tin vào điều ngược lại đều đang sống trong quá khứ. Một cuốn tiểu thuyết chỉ tồn tại trong một mùa, rồi biến mất khỏi kệ sách. Thật vô lý khi nghĩ rằng tác phẩm của bạn sẽ tồn tại mãi mãi.
Thứ sáu, viết tiểu thuyết không tâng bốc cái tôi. Không giống như đạo diễn phim, họa sĩ hay nhạc sĩ, nhà văn không thấy phản ứng của khán giả đối với tác phẩm của mình. Nếu may mắn bán được nhiều bản, anh ta có thể tự an ủi mình bằng một con số, nhưng đó chỉ là một con số vô tri. Anh ta cũng nên biết rằng những người nổi tiếng khác cũng có thể đạt được những con số bán hàng tương tự.
Cuối cùng, có vô số lý do nhàm chán khác để không viết tiểu thuyết: sự cô lập, cuộc chiến với ngôn từ, nỗi sợ trang giấy trắng, mối quan hệ mơ hồ với thực tế, cuộc đấu tranh với các nhân vật, lượng rượu tiêu thụ, cuộc sống bất thường của một nghệ sĩ…
Nhưng có một lý do duy nhất để viết tiểu thuyết, có lẽ mâu thuẫn với tất cả những điều trên: viết tiểu thuyết cho phép nhà văn dành phần lớn thời gian của mình trong một thế giới hư cấu. “This is the only one of the novels” vì nó là lối thoát, là nơi trú ẩn, là không gian cho những điều có thể xảy ra. Nhà văn có thể sống trong thế giới của những điều có thể đã xảy ra, và do đó, trong thế giới của những điều vẫn còn có thể xảy ra.
Tiểu thuyết gia không phản ánh thực tế, mà phản ánh sự phi thực tế, những gì có thể đã xảy ra nhưng không xảy ra. Những gì “chỉ” là có thể tiếp tục là có thể, vĩnh viễn có thể ở bất kỳ thời đại và địa điểm nào. Đó là lý do tại sao chúng ta vẫn đọc Don Quixote và Madame Bovary. Thế giới Tây Ban Nha năm 1600 mà chúng ta biết và quan tâm là thế giới của Cervantes, chứ không phải thực tế đã từng tồn tại.
Viết tiểu thuyết mang đến một hiện tại hư cấu và một tương lai thực tế có thể xảy ra. “This is the only one of the novels” vì nó có thể định hình tương lai, ngay cả khi nhà văn không bao giờ nhìn thấy nó.