Những kỷ niệm về cha luôn tràn ngập trong tôi, đặc biệt là hình ảnh nụ cười hiền từ ẩn sau chiếc mặt nạ dưỡng khí. Dù sức khỏe yếu dần, cha vẫn nắm chặt tay tôi, ánh mắt vẫn dõi theo từng lời tôi nói. Nhưng khoảnh khắc nhận ra những cuộc trò chuyện ý nghĩa đã khép lại, trái tim tôi như vỡ vụn.
Sau đó, trong một buổi chiều đầy nước mắt, tôi bỗng nhớ đến cách cha đã sống một cuộc đời lạc quan và biết ơn, ngay cả trong những ngày tồi tệ nhất. Cha luôn có thể nở nụ cười, ngay cả khi phải thở bằng mặt nạ dưỡng khí.
Đương nhiên, cha không hề xa lánh nỗi buồn hay nước mắt, nhưng lòng biết ơn luôn là một phần tính cách của cha. Cha muốn các con mình cũng sống như vậy, đặc biệt là trong những ngày khó khăn nhất.
Thú thật, trong những ngày tăm tối, tôi thường không nghĩ đến việc tạ ơn. Thay vào đó, tôi chỉ muốn cầu nguyện để thoát khỏi những khó khăn.
Nhưng sự thật là, những ngày khó khăn có thể kéo dài thành những giai đoạn tồi tệ, dù chúng ta có cầu nguyện bao nhiêu đi chăng nữa. Vậy nên câu hỏi đặt ra là: “Liệu chúng ta có ngợi khen Ngài không?”
Tôi muốn trở thành người:
- Không để hoàn cảnh quyết định cuộc sống hay lời ngợi khen của mình.
- Hiểu rằng tình yêu của Chúa lớn hơn bất cứ điều gì có thể xảy đến với tôi hay những người tôi yêu.
- Biết rằng Chúa luôn xứng đáng được ngợi khen.
Tôi vô cùng biết ơn vì Kinh Thánh đã chỉ cho chúng ta cách làm điều đó.
Hãy nhớ đến Vua Giê-hô-sa-phát? Một đội quân hùng mạnh đang tiến đến tấn công ông. Thay vì hoảng sợ, ông đã tìm đến Chúa bằng sự cầu nguyện và ăn chay. Đó là một bước đi khôn ngoan khi đối mặt với một thử thách lớn như vậy.
Và rồi ông chờ đợi. Ông lắng nghe. Và ông nghe thấy lời Chúa.
Chúa bảo ông hãy cử những người ca hát đi trước quân đội để ngợi khen Chúa. Hãy ngẫm nghĩ về điều đó. Chúa không bảo cử xe ngựa, chiến binh hay xạ thủ. Lệnh của Ngài là: Hãy cử NHỮNG NGƯỜI CA HÁT.
“Giê-hô-sa-phát lập những người ca hát cho Đức Giê-hô-va, mặc áo lễ thánh, vừa đi ra trước đạo quân, vừa ca ngợi rằng: Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va, vì lòng nhân từ Ngài còn đến đời đời!” (2 Sử Ký 20:21)
Tôi yêu cái cách mà bài ca ngợi khen của họ không bắt đầu sau chiến thắng, mà là trước chiến thắng.
Khi chúng ta cảm nhận được một trận chiến đang đến gần, chúng ta có thể làm tương tự. Chúng ta có thể cầu nguyện, ăn chay, tìm kiếm sự dẫn dắt của Chúa và vâng, thậm chí hát trước mặt kẻ thù của mình.
Kẻ thù của bạn trông như thế nào hôm nay? Có lẽ đó là một cuộc xung đột ở nơi làm việc, một mối quan hệ tan vỡ, một tin tức đáng thất vọng, hoặc sự ra đi của một người bạn yêu thương. Có lẽ bạn đang phải hứng chịu một cuộc tấn công tâm linh toàn diện ngay lúc này. Nếu vậy, hãy hát. Hãy ngợi khen Chúa hết lòng. Ma quỷ không thể chịu đựng được khi ở cùng một chỗ với lời ngợi khen của bạn.
Hôm đó, trong buổi đi bộ, tôi đã tái cam kết ngợi khen Chúa, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Đó là cách cha tôi đã dạy tôi sống. Quan trọng hơn, đó là cách Cha Thiên Thượng dạy tất cả chúng ta sống. Khi đối mặt với khổ đau, chúng ta có thể vượt qua nó bằng một giai điệu.
Cha tôi đã rời bỏ ngôi nhà trần thế để đến với ngôi nhà thiên đàng vài tuần sau khoảnh khắc đó bên giường bệnh, để lại một di sản về sự ngợi khen. Và chừng nào tôi còn sống, tôi muốn trở thành người con gái ngước mặt lên trời và nói: “Dù con đang trải qua điều gì, Chúa ơi, con vẫn sẽ ngợi khen Ngài.”