Một mầm cây vươn lên từ cát, tượng trưng cho sự sống và khát vọng cống hiến
Một mầm cây vươn lên từ cát, tượng trưng cho sự sống và khát vọng cống hiến

Thà Một Phút Huy Hoàng Rồi Chợt Tắt: Lẽ Sống Vượt Thời Gian

Cuộc đời hữu hạn, vậy nên sống thế nào để không hối tiếc? Câu hỏi này vang vọng qua bao thế hệ, thôi thúc con người tìm kiếm ý nghĩa đích thực. Triết lý “Thà Một Phút Huy Hoàng Rồi Chợt Tắt” không chỉ là lời thơ, mà là lời hiệu triệu sống hết mình, cống hiến trọn vẹn, để lại dấu ấn rực rỡ dù thời gian ngắn ngủi.

“Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn le lói suốt trăm năm”

Hai câu thơ của Xuân Diệu đã trở thành kim chỉ nam cho bao người. Nhưng “huy hoàng” thật sự là gì? Đó không phải là sự hào nhoáng giả tạo, sự tung hô phù phiếm, mà là thành quả tự thân, là giá trị đích thực ta tạo ra cho đời.

Giữa một cuộc đời dài đăng đẳng mà vô vị và một khoảnh khắc bùng cháy hết mình rồi ra đi, lựa chọn nào đáng giá hơn? Câu trả lời nằm ở giá trị ta để lại. Ánh sáng “huy hoàng” không tan biến vào hư vô, nó tiếp tục lan tỏa, soi rọi và truyền cảm hứng cho những thế hệ sau.

Tôi không biết tương lai sẽ đưa tôi đến đâu, nhưng tôi mong ước ít nhất một lần trong đời, tôi có thể dùng tình yêu thương để sưởi ấm những mảnh đời bất hạnh, chia sẻ với những người kém may mắn hơn mình. Tình cảm là vô hạn, nhưng cho đi lại là một lựa chọn.

Xuân Diệu từng khát khao “tắt nắng, buộc gió”, ước muốn thay đổi cả vũ trụ. Đó là khát khao sống trọn vẹn, cống hiến hết mình cho cuộc đời. Thà sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng ý nghĩa, còn hơn tồn tại vô vị, sống dai sống dở rồi trở thành kẻ vô dụng. Phải sống sao cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, ta không phải hối tiếc vì đã lãng phí cuộc đời.

Cái “huy hoàng” ấy có thể là khoảnh khắc người chiến sĩ ngã xuống vì độc lập dân tộc. Ta không biết tên tuổi, quê quán của họ, nhưng ta biết họ đã sống trọn vẹn cho Tổ quốc. Sự hy sinh của họ là phút “huy hoàng” nhất, là minh chứng cho lòng yêu nước và ý chí quật cường.

Nếu không có những phút “huy hoàng” ấy, liệu ta có được cuộc sống bình yên ngày hôm nay? Thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ qua đi không trở lại. Xuân Diệu từng sợ hãi sự vội vàng của thời gian, sợ tuổi già đến quá nhanh khi chưa cống hiến được gì nhiều cho đất nước.

Chúng ta chỉ là những hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc cuộc đời. Nhưng thà sống ít mà cống hiến, cho đời những điều tốt đẹp, còn hơn sống một cuộc đời tầm thường, vô vị, làm những việc trái lương tâm mà bị người đời khinh bỉ.

Một mầm cây vươn lên từ cát, tượng trưng cho sự sống và khát vọng cống hiếnMột mầm cây vươn lên từ cát, tượng trưng cho sự sống và khát vọng cống hiến

Hãy xác định mục tiêu sống ngay từ đầu: Sống là phải có ích. Sống sao cho đến khi chết đi, ta không phải hối tiếc về những việc mình đã làm. Đó chính là phút “huy hoàng” của cuộc đời ta.

Có những người khi ngã xuống cho Tổ quốc khi tuổi đời còn rất trẻ, như Trưng Nữ Vương, Võ Thị Sáu, Đặng Thùy Trâm và nhiều anh hùng vô danh khác. Họ đã bất tử trong lòng dân tộc, bởi họ đã biết sống một cuộc đời tận hiến cho cái đẹp, cái cao cả.

Đừng quá vội vàng, đừng làm những điều phải hối tiếc. Hãy sống là chính mình, làm những gì mình thích và có ích cho mọi người. Đó mới là cuộc sống ý nghĩa. Và ta sẽ nhận được những niềm vui từ những người xung quanh, món quà tinh thần vô giá mà tiền bạc không thể mua được.

Ý thơ “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt” là một thông điệp về cách sống hữu ích, sống trọn vẹn với đam mê và lý tưởng. Đó là ngọn lửa soi đường để ta sống một cuộc đời đáng sống.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *