“Cậu phải bồi thường cho tôi.”
Hứa U nhìn Tạ Từ một cách bình tĩnh, đáp lại: “Đầu óc đen tối thì nhìn gì cũng thấy đen tối.”
Tạ Từ nghẹn họng. “Bây giờ lá gan của cậu lớn rồi, còn dám đôi co với tôi.” Cậu ngẩng cằm, cố tình ra vẻ lưu manh, ngón trỏ chạm vào vai Hứa U: “Bạn học nhỏ, không sợ tôi đánh cậu sao?” Dáng vẻ ngồi dưới đất, tỏa ra khí chất mạnh mẽ, lại có chút ngây thơ của Tạ Từ khiến Hứa U suýt bật cười.
Ở phía xa, vài học sinh tụ tập trêu chọc. Một người khoác khăn trên vai, bá cổ Tống Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Này, nữ sinh mặc đồng phục kia là bạn gái mới của Từ ca à?” Mọi người đều biết Tạ Từ thay bạn gái như thay áo.
Tống Nhất Phàm cười: “Ai theo đuổi ai, các cậu không ngờ được đâu.”
“Cậu ta mà lại theo đuổi người khác?” Một người kinh ngạc. “Đúng vậy, trước kia đều là người khác thích cậu ta, lần này sao lại là Từ theo đuổi được.”
Tống Nhất Phàm nhớ lại thời điểm kết thúc học kỳ trước, cậu và Tạ Từ cùng nhau thảo luận về chuyện theo đuổi nữ sinh. Tạ Từ khi đó còn đang cặp kè với một nữ sinh lớp 12, nói một cách đại khái: “Nói chuyện yêu đương sao? Không quan tâm.”
Tống Nhất Phàm hỏi: “Cậu thích được người khác theo đuổi?”
Người bị hỏi khinh bỉ một tiếng.
Tống Nhất Phàm lại nói: “Tớ thấy cậu mỗi lần cặp kè bạn gái mới, đều là người ta theo đuổi cậu. Tớ tưởng rằng cậu thích như vậy.”
Thật sự nữ sinh nói chuyện yêu đương với Tạ Từ chỉ có một loại cảm nhận: “Quá mệt mỏi!” Cậu ta yêu đương không hề lăng nhăng, nhưng chưa bao giờ dốc lòng cho cuộc tình nào, tạo cảm giác dường như cậu ta lạnh lùng với tất cả nữ sinh. Cho đến khi gặp Hứa U.
Căn cứ vào những gì cậu quan sát, Tạ Từ đối với nữ sinh rất ít khi chủ động đùa giỡn. Trước mặt mọi người, luôn là bạn gái chủ động nói chuyện. Nhưng đối với Hứa U, đều là Tạ Từ chủ động theo đuổi, mỗi lần không trêu chọc cô đến cáu thì tuyệt đối không dừng lại. Đáng tiếc là Hứa U quá thờ ơ, không thèm để ý những trêu chọc của cậu ta có ý nghĩa gì.
“Nếu Tạ Từ thích ai thì còn cần chờ để người ta theo đuổi cậu ta sao?” Tống Nhất Phàm chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, giữa sân bóng rổ đột nhiên có tiếng nữ sinh thất thanh thét chói tai. Một quả bóng xé gió mạnh mẽ lao về phía Hứa U.
Hứa U còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy Tạ Từ nhanh nhẹn ôm cô che chắn trên mặt đất. Cô bị kéo xuống, theo bản năng nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng loảng xoảng rất lớn. Cô cảm giác người ở trên bị đụng mà rên một tiếng, hai cánh tay run run chống bên tai cô.
Quả bóng đụng vào người Tạ Từ, rồi bị bắn ngược trở về.
Qua hai ba giây, đám người mới phản ứng lại, chạy lên hô to gọi nhỏ. Hứa U ngu ngốc nhìn, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Mồ hôi từ cằm Tạ Từ nhỏ giọt. Cậu đè lên vai cô, ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”
Đêm đó Hứa U nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, lăn lộn mãi không ngủ được. Trong đầu đều là hình ảnh Tạ Từ được một đám người đỡ đi mất. Không biết cậu ta có sao không.
Trong phòng, các bạn cùng phòng đang thảo luận các chuyện thú vị về đại hội thể thao và những tin bát quái.
“Này, các cậu có biết Tăng Kỳ Lân không?” Giọng Trần Tiểu vang lên.
“Tăng Kỳ Lân?” Liêu Nguyệt Mẫn nghĩ nghĩ, “Hình như biết, lớp 12 đúng không?”
“Đúng, người của đoàn trường.” Trần Tiểu trả lời, giọng điệu mang theo chút thần bí: “Trường mình hình như mấy ngày trước cùng với trường trung học số hai có đánh nhau, qua vài ngày có thể Tăng Kỳ Lân sẽ tìm người qua bên kia nói chuyện.”
“Trời, có chuyện gì vậy, sao tớ không biết một chút gì!” Liêu Nguyệt Mẫn kinh ngạc.
“Cụ thể như thế nào tớ cũng không rõ, nhưng mà bạn tớ nói rằng đám người trường kia có chọc tới người của Tăng Kỳ Lân.”
“Tăng Kỳ Lân… rất lợi hại sao?”
Trần Tiểu trở mình xem thường, “Cậu nói xem.”
“Tớ hình như chưa nghe người ta nói gì về cậu ta hết.”
“Đó là do người ta ít nói, nhà cậu ta có quyền có thế, nhưng mà khá phức tạp.”
Hứa U vẫn đang suy nghĩ về chuyện lúc chiều.
Bỗng nhiên, điện thoại dưới gối Hứa U nhẹ nhàng rung lên. Tin nhắn từ một số lạ, chỉ có một dấu chấm. Rồi một tin nhắn nữa: “Ngủ rồi?”
Đột nhiên, Hứa U có cảm giác đoán được là ai.
Trần Tiểu nói: “À đúng rồi, cậu biết Tạ Từ đúng không, Tăng Kỳ Lân là anh của cậu ta.”
Tạ Từ…
Hứa U muốn hỏi người kia là ai, nhưng lại nhịn xuống. Cất điện thoại lại bên gối.
Không bao lâu lại có âm thanh tin nhắn tới. “Cậu thật sự kiêu ngạo”, “không để ý tới tôi”, “?”
Một cái dấu câu mà cũng gửi tin, cậu ta thật sự dư tiền.
Hứa U bất đắc dĩ lắc đầu, nhắn lại: “Tạ Từ sao?”
Bên kia chỉ vài giây liền trả lời: “Nếu không thì ai?”
Hứa U sau một lúc lâu không nghĩ được nhắn lại gì với cậu. Điện thoại lại tiếp tục rung. “Cậu có lương tâm hay không vậy”.
Hứa U sửng sốt trả lời lại: “Tôi như vậy sao?”
Tạ Từ vừa nhận được tin nhắn, đọc mấy chữ liền không nhịn được cười rộ lên.
Cậu chỉ đơn giản đánh vài chữ: “Cậu đương nhiên là như vậy.”
Hứa U lẳng lặng cầm điện thoại, cân nhắc có nên trả lời lại. Cô cảm thấy hai người nói chuyện quá nhàm chán nên cất điện thoại đi, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng bên kia không buông tha, âm thanh từ điện thoại lại vang lên. Mọi người đều nhìn qua giường Hứa U.
“Này ai vậy? Muộn rồi mà vẫn còn gọi cho cậu.” Trần Tiểu hỏi.
Hứa U chột dạ liền lấy điện thoại định từ chối cuộc gọi. Ai ngờ ấn nhầm, bên kia lập tức vang lên một tiếng: “Này?”
Do dự hai ba giây, Hứa U từ trên giường ngồi dậy, đem điện thoại đặt vào túi áo ngủ, sờ soạng bò xuống giường.
“Là anh tớ.” Hứa U căng thẳng giải thích. “Anh ấy chắc là vừa hết tiết tự học buổi tối.”
Hứa U kéo cửa kính ban công, nghiêng người chui qua.
“Sao vậy?” Thanh âm của cô nho nhỏ.
Thanh âm bên đầu dây kia có chút hài hước: “Cùng tôi yêu đương vụng trộm sao? Còn ra chỗ khác nói chuyện.”
“Đó là vì không muốn làm phiền đến bạn cùng phòng.” Hứa U phản bác lại.
“Này.” Cậu thấp giọng cười hai tiếng. “Gọi một tiếng anh nghe nào.”
Hứa U biết cậu ta cố ý trêu chọc cô. Mặt cô đỏ lên, xấu hổ, “Cậu có thể đừng tìm tôi đùa giỡn được không?”
“Không mà.” Cậu ta nói, “Tôi nghiêm túc.”
“Cậu…” cô cau mày, không phản ứng với chuyện này, mà chần chờ, “Buổi chiều bị bóng đụng trúng, không sao đúng không?”
Cậu cảm thấy Hứa U đang áy náy, càng lấn thêm một bước, “Chính là cậu nói, muốn bồi thường tôi như thế nào.”
Cuối cùng cũng nói chuyện chính.
“Tôi mua thuốc cho cậu.” Hứa U thực lòng nói.
“Tôi mà thiếu chút tiền ấy?”
Sau một lúc lâu, cậu tựa như không chút để ý mà nói: “Cậu đem cậu cho tôi đi, tôi cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bạn gái.”