Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều có cơ hội gặp gỡ vô vàn người. Nhưng trong số đó, có những người chỉ cần một lần gặp gỡ, một khoảnh khắc giao tiếp cũng đủ để lại những dấu ấn sâu đậm trong tâm trí. Với tôi, đó là một người chú cảnh sát giao thông mà tôi đã gặp trong một buổi sáng Hà Nội ồn ào.
Sáng hôm ấy, tôi cùng mẹ trên đường đến trường. Đường phố Hà Nội đông đúc như một dòng sông người. Đến một ngã tư lớn, tôi thấy một chú cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ. Hình ảnh ấy đã thu hút sự chú ý của tôi ngay lập tức.
Từ xa, tôi đã thấy dáng người cao ráo của chú, đứng nghiêm trên bục trắng. Bộ quân phục màu vàng ươm nổi bật giữa dòng xe cộ. Chú đi đôi giày đen bóng loáng, thắt lưng đen mạnh mẽ. Đặc biệt, chiếc mũ cảnh sát với ngôi sao vàng lấp lánh ở giữa đầu thu hút ánh nhìn của tôi. Tay trái chú cầm còi, tay phải cầm gậy điều khiển giao thông. Tiếng còi vang lên liên tục khi đèn đỏ bật, chú giơ gậy ra hiệu cho các phương tiện dừng lại. Sau đó, chú lại vẫy tay cho phép dòng xe bên kia đường di chuyển qua ngã tư.
Tôi thoáng thấy gương mặt chú lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt sâu thẳm có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn ánh lên sự tập trung cao độ. Bất chợt, một cụ già đi xe đạp bị ngã ngay gần đó. Chú cảnh sát nhanh chóng chạy tới, đỡ cụ dậy và ân cần hỏi han. Sau khi dựng xe đạp cho cụ, chú còn dặn dò cụ cẩn thận khi tham gia giao thông.
Hành động đẹp của chú cảnh sát khiến tôi vô cùng xúc động. Ước mơ trở thành một chiến sĩ công an nhân dân bỗng trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng tôi. Tôi hình dung mình trong bộ quân phục màu xanh, đứng nghiêm trang chào Tổ quốc. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật giỏi để biến ước mơ này thành hiện thực.
Kỷ niệm về chú cảnh sát giao thông ấy vẫn luôn sống động trong ký ức của tôi. Đó không chỉ là một người thi hành công vụ, mà còn là một tấm gương sáng về tinh thần trách nhiệm, lòng nhân ái và sự tận tụy với công việc. Hình ảnh của chú đã góp phần nuôi dưỡng ước mơ và định hướng tương lai của tôi.
Một lần khác, tôi lại gặp một em bé bán tăm bông trên đường phố. Em bé ấy khoảng 8-9 tuổi, dáng người gầy gò, nước da ngăm đen vì nắng gió.
Quần áo em mặc đã cũ kỹ, rách rưới. Thế nhưng, đôi mắt em lại sáng ngời, khuôn mặt luôn nở nụ cười tươi tắn. Em chào mời mọi người mua tăm bông bằng giọng nói trong trẻo.
Tôi hỏi chuyện và được biết em là trẻ mồ côi, phải tự kiếm sống để trang trải cuộc sống. Em không hề than vãn về số phận của mình mà luôn lạc quan, yêu đời.
Gặp gỡ em bé bán tăm bông đã khiến tôi nhận ra rằng mình thật may mắn khi có một gia đình đầy đủ, được ăn học đến nơi đến chốn. Em đã cho tôi thêm động lực để cố gắng hơn nữa trong học tập và cuộc sống.
Dù chỉ gặp những người đó một lần, nhưng họ đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc, những bài học quý giá về cuộc sống. Đó là những kỷ niệm mà tôi sẽ mãi trân trọng và ghi nhớ.