Trong gia đình, mẹ là người tôi yêu quý và kính trọng nhất. Mẹ không chỉ là người sinh ra tôi mà còn là người bạn đồng hành, luôn chăm sóc và bảo ban tôi trên mọi nẻo đường. Mẹ là một cô Tấm hiền lành, phúc hậu trong trái tim tôi.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người mẹ dong dỏng cao, cách ăn mặc lại lịch sự, gọn gàng, tác phong nhanh nhẹn nên trông mẹ còn trẻ hơn nhiều so với tuổi. Khuôn mặt trái xoan với làn da ngăm đen của mẹ thật ưa nhìn. Mái tóc dài đen mượt đến thắt lưng làm cho mẹ có một vẻ đẹp thanh thoát dịu dàng.
Nhưng điều đặc biệt nhất trên khuôn mặt mẹ chính là đôi mắt.
Đôi mắt bồ câu đen láy của mẹ lúc nào cũng mở to, ẩn trong cặp lông mi cong cong và hàng lông mày lá liễu. Đôi mắt ấy kì diệu lắm! Mỗi khi tôi ngoan ngoãn, làm được việc tốt, đôi mắt ấy ánh lên vẻ sung sướng tự hào. Mỗi khi tôi làm điều sai trái, đôi mắt ấy nhìn tôi như nhắc nhở, bảo ban. Tôi thích nhìn vào đôi mắt ấy, vì mỗi khi nhìn vào đó, tôi như nhận được tình thương bao la mà mẹ dành cho tôi. Đôi mắt mẹ là cửa sổ tâm hồn, chứa đựng tất cả những yêu thương, lo lắng và kỳ vọng mà mẹ dành cho con.
Mẹ không có chiếc mũi dọc dừa thanh tú như cô giáo, nhưng mẹ có một cái miệng rất tươi, hay nói hay cười, cùng với làn môi tươi đỏ. Nụ cười của mẹ là ánh nắng ban mai, xua tan mọi muộn phiền trong tôi.
Đặc biệt là đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay ấy không còn mềm mại như trước nữa, mà giờ đây đã bị chai sạm. Những ngón tay gầy gầy xương xương. Tôi biết chính đôi bàn tay ấy đã phải làm lụng vất vả để nuôi nấng tôi khôn lớn thành người. Tôi rất thích được áp đôi bàn tay đó lên má, vì mỗi lần như vậy, tôi như được tiếp thêm sức mạnh.
Tính tình của mẹ thì khỏi phải nói. Mẹ là người hiền thục, nết na. Mẹ xứng đáng với bốn chữ vàng: “Công dung ngôn hạnh”. Mẹ là một người mẹ mẫu mực, một người vợ đảm đang, một người con hiếu thảo. Hằng ngày, mẹ phải thức khuya dậy sớm để chăm lo cho gia đình. Đối với mẹ, tài sản lớn nhất của mẹ là chồng là con, nên mẹ dành hết thời gian để chăm sóc. Mẹ luôn mang lại niềm vui cho mọi người.
Mẹ còn là nhịp cầu nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Những lúc rảnh rỗi, mẹ kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện khó khăn mà mẹ và gia đình đã phải vượt qua, để răn dạy chúng tôi. Đối với mọi người xung quanh, mẹ rất quan tâm, giúp đỡ, chia sẻ với những ai gặp khó khăn. Chính vì thế, mẹ không những được mọi người trong gia đình kính trọng, mà còn được bà con lối xóm ai cũng yêu quý.
Người mẹ hiền của tôi là như vậy đấy. Tôi mong ước mẹ sẽ mãi mãi ở bên tôi, để giúp tôi vượt qua bao khó khăn và chắp cánh cho tôi đến tương lai. Tôi thầm hứa với mẹ: “Con sẽ chăm ngoan học giỏi để không phụ tình yêu thương của mẹ dành cho con”.