Mỗi người chúng ta đều có những kỷ niệm đẹp, những ấn tượng khó phai về một ai đó dù chỉ mới gặp gỡ. Với em, đó là hình ảnh một chú cảnh sát giao thông em gặp vào một buổi sáng trên đường đến trường.
Sáng ấy, đường phố Hà Nội nhộn nhịp như thường lệ. Mẹ chở em đi học, dòng xe cộ nối đuôi nhau kéo dài. Đến ngã tư, em chợt thấy một chú cảnh sát giao thông đang tận tụy làm nhiệm vụ. Hình ảnh ấy đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc.
Từ xa, em đã thấy dáng người chú cao ráo, đứng nghiêm trên bục trắng. Bộ quân phục màu vàng ươm nổi bật giữa phố phường. Chú đi đôi giày đen bóng loáng, thắt lưng đen mạnh mẽ. Em đặc biệt chú ý đến chiếc mũ cảnh sát với ngôi sao vàng lấp lánh. Tay trái chú cầm còi, tay phải cầm gậy điều khiển giao thông. Khi đèn đỏ bật sáng, tiếng còi vang lên, chú giơ gậy ra hiệu lệnh dừng xe. Rồi chú lại vẫy tay hướng dẫn dòng xe bên kia đường di chuyển.
Em thoáng thấy gương mặt chú lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt sâu thẳm có vẻ hơi mệt mỏi. Nhưng trong ánh mắt ấy, em vẫn thấy được sự nhiệt huyết và tinh thần trách nhiệm cao. Bỗng, một cụ già đạp xe loạng choạng rồi ngã xuống. Chú cảnh sát nhanh chóng chạy đến đỡ cụ dậy, ân cần hỏi han. Sau khi dựng xe cho cụ, chú còn cẩn thận dặn dò cụ đi xe cẩn thận hơn.
Chứng kiến hành động đẹp ấy, ước mơ trở thành một chiến sĩ công an trong em càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Em tưởng tượng mình khoác lên bộ quân phục màu xanh, đứng nghiêm trang chào. Em quyết tâm sẽ cố gắng học tập thật tốt để biến ước mơ này thành hiện thực.
Một lần khác, em lại có dịp chứng kiến nghị lực sống phi thường của một em bé bán tăm bông. Dù chỉ gặp em một lần, nhưng em đã để lại trong em một ấn tượng khó phai.
Vào một buổi chiều hè oi ả, khi em cùng bố mẹ đi dạo trong công viên, em tình cờ gặp em. Em bé ấy đang tươi cười chào mời mọi người mua tăm bông. Đến gần, em mới biết em bị liệt cả hai chân và phải ngồi xe lăn để di chuyển. Quần áo em mặc đã cũ kỹ, rách vá nhiều chỗ, trông thật đáng thương. Dáng người em nhỏ bé, gầy gò. Làn da em ngăm đen vì phải dãi nắng mưa để kiếm sống. Trên khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt em sáng ngời, ánh lên vẻ tự tin và lạc quan. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt em cho thấy em đã vất vả như thế nào. Em thầm tự hỏi: “Tại sao cuộc đời lại bất công với em như vậy?”.
Em chạy đến hỏi chuyện một cô bán hàng gần đó và được biết em là một trong những trẻ em ở trại mồ côi. Bố mẹ em là thanh niên xung phong đã nhiễm chất độc da cam trong chiến tranh. Em sinh ra không được lành lặn và bố mẹ em cũng đã qua đời.
Em mua hai gói tăm bông ủng hộ em và trên đường về nhà, hình ảnh em bé bán tăm bông vẫn luôn ám ảnh em. Nghị lực sống của em đã khiến em vô cùng cảm phục.
Những con người em chỉ gặp một lần trong đời, dù là chú cảnh sát giao thông hay em bé bán tăm bông, đều đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Họ là những tấm gương sáng về tinh thần trách nhiệm, lòng nhân ái và nghị lực sống phi thường. Những cuộc gặp gỡ ấy đã giúp em hiểu thêm về cuộc sống và trân trọng những gì mình đang có.