Site icon donghochetac

Vì Sao Susan Không Nộp Đơn: Hành Trình Khám Phá Bản Thân Qua Vũ Đạo

Susan Banyas bay bổng trên sân khấu, thể hiện sự tự do và phóng khoáng trong vũ đạo

Susan Banyas bay bổng trên sân khấu, thể hiện sự tự do và phóng khoáng trong vũ đạo

Susan Banyas, một nghệ sĩ vũ đạo tài năng, đã chọn một con đường riêng, một hành trình khám phá bản thân và nghệ thuật mà không bị gò bó bởi những quy tắc và kỳ vọng thông thường. Điều này được thể hiện rõ qua quyết định Susan didn’t apply – cô ấy đã không nộp đơn, không chạy theo những cơ hội mà nhiều người khác khao khát.

Susan không cần khởi động, chỉ đạo hay khán giả. Cô ấy chỉ cần cơ thể và nguồn cảm hứng nội tại. Sự tự do đó đã dẫn dắt cô vào thế giới vũ đạo đầy màu sắc và ý nghĩa.

Khi được hỏi về những cột mốc quan trọng trong sự nghiệp, Susan chia sẻ về những trải nghiệm đa dạng, từ những lớp học ballet và tap cơ bản ở quê nhà, đến những khám phá về nghệ thuật biểu diễn kết hợp giữa kỹ thuật và ngẫu hứng. Bà cũng kể về chuyến đi đến Đông Phi, nơi bà được chứng kiến sức mạnh và niềm vui trong điệu nhảy của những người Kikuyu.

Dù được đào tạo bài bản về kỹ thuật, Susan cảm thấy không phù hợp với những quy tắc và khuôn khổ của các đoàn vũ công. Thay vào đó, cô quyết định trở thành một biên đạo múa, tìm kiếm sự tự do sáng tạo và khám phá những khả năng biểu đạt riêng.

Phong cách vũ đạo của Susan là sự kết hợp giữa nhiều yếu tố, từ thơ ca, hình ảnh, âm thanh đến những vật thể đời thường. Bà luôn tìm cách tích hợp câu chuyện, lịch sử, cơ thể, giọng nói, tầm nhìn và những yếu tố khác để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật độc đáo và giàu ý nghĩa.

Thực hành vũ đạo hiện tại của Susan rất tối giản. Bà không còn tham gia các lớp học, mà duy trì kỹ năng thông qua việc giảng dạy. Lớp học “Everyday Dancing” của bà tập trung vào việc khai thác những khoảnh khắc đời thường và biến chúng thành những tác phẩm vũ đạo.

Động lực nhảy múa của Susan đã thay đổi theo thời gian, nhưng bà luôn mong muốn được tự do và độc lập. Bà cũng luôn quan tâm đến các vấn đề chính trị và xã hội, và sử dụng nghệ thuật của mình để phản đối sự áp bức và bất công. Quyết định Susan didn’t apply càng khẳng định điều này.

Đối với Susan, thành công không phải là danh tiếng hay tiền bạc, mà là sự tự do sáng tạo và khả năng kết nối với mọi người thông qua nghệ thuật. Bà tin rằng nghệ thuật có thể giúp chúng ta lắng nghe và hiểu nhau hơn, vượt qua những rào cản và cạnh tranh để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.

Di sản mà Susan muốn để lại là một kho tàng tác phẩm giúp chúng ta lắng nghe những câu chuyện của nhau, từ đó tạo ra sự thông thái và lòng nhân ái. Bà muốn góp phần vào sự thay đổi để chúng ta nghĩ nhiều hơn về tính bền vững, hòa nhập nghệ thuật vào cuộc sống sáng tạo của mỗi con người.

Khi được hỏi về điều gì có thể khiến bà ngừng nhảy múa, Susan trả lời: “Chỉ khi tôi chết.” Với bà, vũ đạo là một nguồn năng lượng sống, và bà sẽ tiếp tục nhảy múa chừng nào còn sống.

Lời khuyên của Susan dành cho thế hệ nghệ sĩ vũ đạo tiếp theo là hãy luôn tò mò, đừng sợ mắc lỗi và hãy tin vào bản thân. Bà tin rằng những sai lầm sẽ dẫn dắt chúng ta đến con đường của riêng mình.

Khi Susan già đi, bà cảm thấy mình nhảy múa giỏi hơn vì bà mang đến nhiều niềm vui và sự tự tin hơn cho mỗi khoảnh khắc. Quyết định Susan didn’t apply đã mở ra một con đường độc đáo, nơi bà có thể tự do khám phá và phát triển bản thân qua vũ đạo.

Exit mobile version