Hãy hình dung bạn là bà, chỉ có một mình với đứa con trai bé bỏng. Chồng bà đã mất, và hai mẹ con đang chết dần chết mòn vì đói.
Họ là nạn nhân của nạn đói lan rộng, không có nơi nào để đi và không có gì để làm để thoát khỏi cảnh ngộ này. Bà đã đối mặt với thực tế về sự diệt vong sắp xảy đến của họ. Bà sẽ lấy một chút bột mì và một chút dầu ăn còn sót lại, nhặt một vài cành củi, làm một chiếc bánh nhỏ, ăn bữa ăn cuối cùng này với con trai và nằm xuống chờ chết.
Bạn sẽ nghĩ gì nếu bạn là bà? Bạn sẽ nghĩ gì về Chúa? Bạn sẽ nói gì với con trai mình? Và bạn sẽ phản ứng thế nào nếu một người bạn không quen biết đến và yêu cầu bạn cho họ nguyên liệu cho bữa ăn cuối cùng trên đời?
Câu Chuyện
Tôi muốn bạn dừng lại và đọc 1 Các Vua 17:8-24. Hãy tưởng tượng rằng bạn đang ở đó. Hãy đặt mình vào vị trí của người phụ nữ.
Đôi khi tôi nghĩ rằng chúng ta đọc Kinh Thánh quá khô khan. Đôi khi tôi nghĩ rằng chúng ta quên rằng các nhân vật trong những câu chuyện được nhúng trong Cựu Ước là những người giống như chúng ta. Họ có hy vọng và ước mơ; họ tin và họ nghi ngờ; họ cảm thấy vui vẻ và trải qua sự tuyệt vọng; họ chịu đựng nỗi đau thực sự; họ không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bà Góa Ở Xa-rép-tát
Hãy tưởng tượng sự đau khổ của người phụ nữ này – không chỉ bà đang đau buồn vì mất chồng, mà giờ đây bà còn buộc phải đối mặt với việc bà và con trai mình cũng sẽ chết. Không thể phủ nhận tình trạng thảm khốc mà bà đang gặp phải. Làm sao mọi thứ có thể tồi tệ hơn? Cuộc sống có thể đen tối hơn nữa không?
Nhưng điều bà không biết là Chúa đã chọn chiếu ánh sáng vinh quang của sự sống lên bà. Chúa đã chọn bà để trở thành một phần của điều gì đó tuyệt vời hơn bất cứ điều gì mà trái tim tan vỡ của bà có thể tưởng tượng ra.
Chúa đã chọn người phụ nữ yếu đuối và tan vỡ này để trở thành một phần của điều gì đó sẽ ảnh hưởng đến những người có đức tin qua hàng ngàn năm. Chúa đã chọn không chỉ ban cho bà sự sống, mà còn tuyên bố qua bà rằng Ngài là Sự Phục Sinh và là Sự Sống.
Phương pháp của tất cả những điều này sẽ là một yêu cầu thái quá, một điều mà tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ từ chối.
Lời Yêu Cầu
Chúng ta gặp bà góa ở cổng thành, đang nhặt củi để đốt lửa cho bữa ăn cuối cùng của mình. Một người lạ, mà chúng ta biết là Ê-li, xin bà một cốc nước: “Xin bà lấy cho ta một chút nước trong bình để ta uống.” (c. 10)
Phản ứng của bà góa đối với yêu cầu đầu tiên này khiến tôi kinh ngạc. Tại sao? Bởi vì bà bước ra khỏi nỗi đau khổ của chính mình để cung cấp cho người đàn ông mà bà không quen biết này một cốc nước. Hãy nhớ: hãy đọc câu chuyện như thể bạn đang ở đó.
Sau đó, Ê-li đưa ra yêu cầu thậm chí còn cao hơn. Thật sốc, ông yêu cầu người phụ nữ này (người không có gì ngoài một chút bột mì và một chút dầu ăn) mang một ít bánh mì với nước. Tôi có thể tưởng tượng người phụ nữ hét lên, “Bánh mì? Ông bị điên à?! Tôi chỉ có một mình, khắp nơi đều có nạn đói, và ông lại xin tôi bánh mì?”
Nhưng bà góa không nổi giận hay bỏ chạy. Bà trả lời, “Tôi chỉ Chúa, là Đức Chúa Trời của ông mà thề rằng: Tôi không có bánh, chỉ có một nắm bột trong vò và một chút dầu trong bình. Nầy, tôi đi lượm mấy cành củi, đặng về làm bánh cho tôi và con tôi ăn, rồi sẽ chết.” (c. 12)
Đây là lúc câu chuyện rẽ sang một hướng khác. Ê-li tuyên bố, “Vì Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Bột trong vò sẽ không hết, dầu trong bình sẽ không thiếu cho đến ngày Đức Giê-hô-va giáng mưa xuống đất.” (c. 14). Câu chuyện kết thúc bằng phước lành – “Vậy, người, Ê-li và nhà người đó ăn trong nhiều ngày.” (c. 15)
Đưa Ra Lựa Chọn
Đây là một trong nhiều lựa chọn đức tin có trong Kinh Thánh. Bà góa sẽ làm điều hợp lý và giữ dầu cho bản thân và con trai mình, hay bà sẽ giao phó những gì cuối cùng mà bà có trên trái đất cho sự chăm sóc của Đấng Tạo Hóa trời và đất?
Người góa phụ đáng thương này, khi đã đến đường cùng, đã chọn làm bánh cho nhà tiên tri theo yêu cầu của ông. Bạn sẽ làm gì? Nếu chúng ta thành thật với chính mình, nhiều người trong chúng ta sẽ giữ lại các nguyên liệu cho riêng mình. Bằng cách hành động trong đức tin, bà góa không chỉ làm bánh cho Ê-li, mà bà còn làm bánh cho bà và con trai mình, và bà đã có thể làm nhiều bữa ăn cho tất cả họ vì bột và dầu không cạn.
Phước lành về bột mì vô tận là một hình ảnh hữu hình cho thấy Đấng Ban Sự Sống đã xâm chiếm cuộc đời bà bằng ân điển của Ngài. Rất lâu trước khi bà ăn sự chu cấp của Ngài, Ngài đã chọn bà không chỉ trải nghiệm sự sống, mà còn là một công cụ cho sự sống và chức vụ tiếp tục của nhà tiên tri.
Chúa thường yêu cầu chúng ta dâng những gì còn lại để làm với nó những điều lớn lao hơn những gì tâm trí nhỏ bé của chúng ta có thể tưởng tượng.
Câu Chuyện Chưa Kết Thúc
Câu chuyện này sẽ đủ tuyệt vời nếu nó dừng lại ở câu 16. Nhưng nó không dừng lại ở đó, nó rẽ sang một hướng kịch tính hơn những gì người đọc mong đợi. Đột nhiên, con trai của bà góa mắc một căn bệnh dường như là nan y; những dấu hiệu vật lý trong đoạn văn này cho chúng ta biết rằng đứa trẻ đang chết.
Tại sao Chúa lại cho phép điều này xảy ra? Có hợp lý không khi cung cấp vô tận cho sự sống còn của đứa trẻ, và sau đó cho phép nó chết ngay sau đó? Chẳng lẽ Chúa không nên ban thưởng cho bà góa vì hành động trung tín của bà sao? Từ xa, nó trông giống như một trò đùa bệnh hoạn.
Đây không phải là một trò đùa bệnh hoạn; không, đó là một lời kêu gọi thiêng liêng! Ý tôi là gì? Chúa đã chọn người góa phụ nghèo này và đứa con trai duy nhất của bà để được đưa vào một lời tiên tri về sự kiện quan trọng nhất sẽ xảy ra trong lịch sử. Chúa đã chọn bà để trở thành một nhân chứng sống thực sự cho sự chết và sự sống lại.
Thông qua bà góa ở Xa-rép-tát, Chúa sẽ tuyên bố mình không chỉ là Đấng Ban Sự Sống (về việc cung cấp cho nhu cầu của con cái Ngài), mà còn là Đấng Ban Sự Sống có thể làm những gì mà không ai có thể làm được – đánh bại sự chết. Thật là một bức tranh!
Nhà tiên tri nằm mình trên xác đứa trẻ, kêu cầu Chúa ban sự sống cho nó, và đứa trẻ bắt đầu thở lại để nhà tiên tri có thể trả đứa con này cho mẹ nó. Một lần nữa, hãy đặt mình vào bối cảnh của câu chuyện này. Những khoảnh khắc này hẳn đã nản lòng, sau đó kinh ngạc, sau đó chán nản, sau đó thật khó tin đối với tất cả những người liên quan!
Câu Chuyện Của Chúng Ta
Tôi đoán rằng hầu hết độc giả của PaulTripp.com chưa từng trải qua nạn đói lớn đến mức này, cũng như chưa từng có con được sống lại. Vậy câu chuyện này áp dụng vào cuộc sống của chúng ta như thế nào? Điều quan trọng là phải hiểu rằng khoảnh khắc này không chỉ là một câu chuyện trong một cuốn sách, mà là một khoảnh khắc tiên tri cho mọi con cái của Đức Chúa Trời.
Khoảnh khắc về cái chết và sự sống của con trai bà góa là một lời tiên tri hữu hình về một Người Con duy nhất khác sẽ chết và sẽ sống lại. Chúa Giê-su sẽ chết, gánh tội lỗi của chúng ta, nhưng Ngài sẽ không ở lại trong sự chết. Không, Ngài sẽ sống lại từ ngôi mộ, chiến thắng tội lỗi và sự chết, ban sự sống cho tất cả những ai đặt niềm tin vào Ngài. Sự sống lại của con trai bà góa là một ngón tay lịch sử chỉ vào sự sống lại trong tương lai của Con Người, là Chúa Giê-su Christ.
Khi bà đi nhặt củi cho bữa ăn cuối cùng của mình, bà góa ở Xa-rép-tát không hề hay biết về bước ngoặt đáng kinh ngạc mà cuộc đời bà sẽ trải qua. Đó sẽ không phải là ngày cuối cùng của bà vì những gì đang rình rập bà không phải là bóng tối của sự chết, mà là Đấng Ban Sự Sống, Đấng không chỉ ban cho bà sự sống, mà còn rao giảng sự sống thông qua bà cho tất cả những ai tin.
Và tất cả bắt đầu bằng một yêu cầu dường như thái quá của một người lạ, sau đó là một hành động vâng lời trung thành.