Việt Nam, trải qua hàng nghìn năm lịch sử, đã sử dụng nhiều quốc hiệu khác nhau, mỗi quốc hiệu đánh dấu một giai đoạn phát triển, một triều đại, hoặc một biến cố lịch sử quan trọng. Vậy, Quốc Hiệu đầu Tiên Của Nhà Nước Phong Kiến Việt Nam Là gì?
Theo các ghi chép lịch sử, quốc hiệu đầu tiên của Việt Nam được biết đến là Văn Lang.
Văn Lang được coi là quốc hiệu đầu tiên, đánh dấu sự hình thành của nhà nước sơ khai của người Việt cổ. Lãnh thổ Văn Lang bao gồm khu vực Đồng bằng Bắc Bộ và ba tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh ngày nay. Kinh đô của nhà nước Văn Lang đặt tại Phong Châu.
Nhà nước Văn Lang được hình thành trên cơ sở của các bộ lạc người Lạc Việt, sống rải rác ở vùng đồng bằng Bắc Bộ. Các bộ lạc này dần liên kết lại với nhau, tạo thành một cộng đồng lớn mạnh, và sau đó hình thành nhà nước Văn Lang.
Sau Văn Lang, Âu Lạc là quốc hiệu tiếp theo.
Năm 257 trước Công Nguyên, Thục Phán An Dương Vương đã thống nhất Văn Lang và các bộ tộc Âu Việt, thành lập nên nhà nước Âu Lạc. Lãnh thổ Âu Lạc bao gồm lãnh thổ của Văn Lang trước đây và một phần đông nam Quảng Tây (Trung Quốc). Kinh đô của Âu Lạc được đặt tại Cổ Loa.
Tiếp sau Âu Lạc, lịch sử Việt Nam trải qua nhiều thăng trầm với các quốc hiệu khác nhau, mỗi quốc hiệu mang một ý nghĩa lịch sử riêng biệt. Ví dụ, Vạn Xuân là quốc hiệu của Việt Nam trong thời kỳ độc lập ngắn ngủi dưới sự lãnh đạo của Lý Nam Đế (thế kỷ VI), Đại Cồ Việt là quốc hiệu thời nhà Đinh và Tiền Lê (thế kỷ X-XI), Đại Việt là quốc hiệu được sử dụng trong phần lớn thời kỳ phong kiến độc lập (từ thời nhà Lý đến nhà Tây Sơn), Đại Ngu là quốc hiệu thời nhà Hồ (thế kỷ XIV), và Việt Nam chính thức trở thành quốc hiệu từ thời nhà Nguyễn (thế kỷ XIX).
Như vậy, trả lời cho câu hỏi “quốc hiệu đầu tiên của nhà nước phong kiến Việt Nam là gì?”, câu trả lời chính xác là Văn Lang. Quốc hiệu này không chỉ là tên gọi, mà còn là biểu tượng cho sự hình thành và phát triển của quốc gia Việt Nam, là nền tảng cho những giai đoạn lịch sử tiếp theo.