Vừa khi mở mắt chào đời, quê hương là dòng sữa mẹ, thơm thơm giọt xuống bên nôi. Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi. Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người. (Quê Hương – Đỗ Trung Quân). Câu thơ giản dị mà thấm đẫm tình người, gói trọn cảm xúc về nơi chôn rau cắt rốn.
Trong trái tim mỗi người, quê hương gắn liền với tuổi thơ, với tình yêu thương con người. Khi đi xa, lòng người càng thêm nhớ thương cha mẹ, anh chị em, những người thân quen, bạn bè một thời cắp sách đến trường. Quê hương như dòng sữa mẹ nuôi dưỡng ta khôn lớn, khắc ghi sâu đậm trong tim mỗi người. Dù đi đâu, về đâu, hình bóng quê hương vẫn luôn thường trực trong tâm trí.
Hình ảnh minh họa một em bé đang bú sữa mẹ, thể hiện sự gắn kết thiêng liêng với quê hương, cội nguồn nuôi dưỡng.
Trong hành trình rao giảng, Chúa Giê-su cũng trở về quê hương Nazaret, nơi Ngài đã được dưỡng dục. Ngài vào hội đường, đọc và giảng dạy Kinh Thánh: “Hôm nay ứng nghiệm lời Kinh Thánh mà tai các ngươi vừa nghe”. Mọi người kinh ngạc, thán phục giáo huấn của Ngài. Chúa Giê-su nhấn mạnh “hôm nay”, nghĩa là hiện tại, Lời Chúa phải ứng nghiệm trong tâm hồn mỗi người. Như hạt lúa gieo vào đất tốt, nó sẽ đơm hoa kết trái.
Tuy nhiên, có những người nghe Lời Chúa nhưng lại mang nặng thành kiến, do lối sống đi ngược lại với đường lối của Thiên Chúa. Họ tìm cách chống đối, phủ nhận. Họ là những người đồng hương của Chúa Giê-su, nói rằng: “Người này không phải là con ông Giuse sao?”. Hóa ra “bụt nhà không thiêng” là vậy. Dù Chúa Giê-su đã làm nhiều phép lạ chữa lành bệnh tật, họ vẫn từ chối đón nhận ơn thánh.
Và Chúa Giê-su đã thấu hiểu cõi lòng họ, Ngài nói: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, không một tiên tri nào được đón tiếp tại quê hương mình”. Thật đau lòng khi Chúa Giê-su, yêu quê hương da diết, muốn chia sẻ và ban ân phúc cho người đồng hương, lại bị phủ nhận. Vì lòng ganh tỵ, ích kỷ, họ không còn nghĩ đến những gì Ngài đã làm. Họ cắt đứt mối dây liên kết tình đồng hương, không chấp nhận sự thật. Họ nói: “Người ấy không phải là con bác thợ mộc sao? Gia đình ông ta có gì hơn ai?”.
Điều đáng suy nghĩ là Chúa Giê-su chỉ cho họ biết lý do các phép lạ chỉ xảy ra cho dân ngoại Ca-phác-na-um thời các tiên tri, mà không cho người Israel. Lời nói này chạm đến lòng tự ái dân tộc, vì họ luôn tự cho mình là dân tộc được Thiên Chúa chọn. Họ phẫn nộ, trục xuất Chúa Giê-su ra khỏi thành, dẫn Ngài lên núi để xô xuống vực thẳm. Nhưng Ngài rẽ qua giữa họ mà đi. Thật phủ phàng!
Cuộc trở về quê hương của Chúa Giê-su đã thất bại. Ngài bị người đồng hương xua đuổi, coi thường. Chúa Giê-su không coi thường họ, mà muốn chỉ cho họ thấy rằng ơn cứu độ của Thiên Chúa không chỉ dành riêng cho dân Israel mà còn cho dân ngoại. Sự cứu rỗi không tùy thuộc vào công việc họ làm, mà chính là ân sủng và lòng tin. Đó là ân huệ của Thiên Chúa ban cho. Ơn cứu độ được mở ra cho tất cả mọi người.
Mỗi ngày là một cuộc trở về. Trở về với gia đình. Trở về với chính mình. Trở về với căn tính của mình. Trở về với Thiên Chúa của mình. Trở về để biết mình đang đi về đâu. Mỗi người chúng ta có thể đi nhiều nơi. Nhưng Quê Hương Mỗi Người đều Có, chỉ một. Đó là quê hương trên trời, mà mỗi người chúng ta mong đợi khi kết thúc hành trình trên trần gian này. Thế gian là quán trọ dừng chân, để ta bước về quê hương vĩnh cửu. Chỉ có quê hương của Chúa Giê-su giới thiệu cho chúng ta mới là quê hương thật. Nếu chúng ta không nhớ thì không thể lớn thành người con dân của nước Thiên Chúa.
Ước gì, Lời Chúa hôm nay được ứng nghiệm trong mỗi người chúng con. Amen!