Quê hương, hai tiếng thiêng liêng, gợi nhắc về cội nguồn, về những ký ức tuổi thơ êm đềm. Nhưng với mỗi người, quê hương lại mang một hình hài khác nhau, một ý nghĩa riêng biệt. Có người tìm thấy quê hương trong tiếng ru hời của mẹ, có người lại thấy nó trong những cánh đồng lúa chín vàng. Riêng tôi, quê hương là con đường đến trường, là nơi tôi bắt đầu hành trình khám phá thế giới.
Đường làng quen thuộc dẫn đến trường học, hàng cây xanh mát hai bên, thể hiện sự gắn bó giữa quê hương và con đường tri thức.
Con đường đến trường ngày ấy không trải nhựa phẳng lì, cũng chẳng có những hàng quán san sát. Đó là con đường đất nhỏ, quanh co uốn lượn giữa những hàng tre xanh mát. Mỗi buổi sáng, khi ánh bình minh vừa ló dạng, tôi đã vội vã cắp sách tới trường. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, tiếng gió xào xạc trong lùm tre như hòa thành một bản nhạc du dương, đánh thức mọi giác quan.
Trên con đường ấy, tôi không chỉ học chữ, học làm người mà còn học cách yêu thương, chia sẻ. Tôi nhớ những buổi trưa hè oi ả, cả đám bạn rủ nhau trốn ngủ trưa, ra bờ ruộng bắt cá, hái trộm ổi. Những trò nghịch ngợm ấy đã trở thành những kỷ niệm đẹp, gắn liền với tuổi thơ của tôi.
Con đường đến trường không chỉ là nơi tôi học tập mà còn là nơi tôi gặp gỡ những người bạn, người thầy đáng kính. Thầy cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn dạy tôi những bài học về đạo đức, về lẽ sống. Bạn bè không chỉ cùng tôi học hành mà còn chia sẻ những vui buồn, những khó khăn trong cuộc sống.
Giờ đây, khi đã trưởng thành và đi xa quê hương, mỗi khi nhớ về tuổi thơ, hình ảnh con đường đến trường lại hiện lên trong tâm trí tôi. Con đường ấy không chỉ là con đường dẫn đến trường học mà còn là con đường dẫn đến tương lai, là con đường kết nối tôi với quê hương. Dù đi đâu về đâu, tôi vẫn luôn nhớ về con đường ấy, nhớ về những kỷ niệm đẹp đã gắn bó với tuổi thơ của tôi. Quê hương tôi, chính là con đường đi học.