Khổ 5 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh là một trong những đoạn thơ hay nhất, thể hiện sâu sắc nỗi nhớ nhung, da diết trong tình yêu. Dưới đây là phân tích chi tiết khổ thơ này, cùng với các mẫu tham khảo để bạn đọc cảm nhận rõ hơn vẻ đẹp của tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh.
Dàn ý phân tích khổ 5 bài Sóng
-
Mở bài:
- Giới thiệu tác giả Xuân Quỳnh và bài thơ Sóng.
- Nêu vị trí và vai trò của khổ 5 trong toàn bài.
-
Thân bài:
-
Phân tích nội dung:
- Hai câu đầu: Sóng “dưới lòng sâu”, “trên mặt nước” gợi sự bao trùm, lan tỏa của nỗi nhớ.
- Hai câu tiếp: Nỗi nhớ “ngày đêm không ngủ được” thể hiện sự khắc khoải, da diết.
- Hai câu cuối: Nỗi nhớ của “em” hướng về “anh” đến mức “cả trong mơ còn thức” – một sự dâng hiến trọn vẹn cho tình yêu.
-
Phân tích nghệ thuật:
- Sử dụng hình ảnh sóng để diễn tả nỗi nhớ.
- Điệp từ, điệp ngữ, cấu trúc song hành tạo nhịp điệu cho khổ thơ.
- Giọng điệu thơ tha thiết, chân thành.
-
-
Kết bài:
- Khẳng định giá trị nội dung và nghệ thuật của khổ thơ.
- Nêu cảm nhận cá nhân về tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh.
Phân tích khổ 5 bài Sóng – Mẫu 1
Tình yêu luôn gắn liền với nỗi nhớ, sự mong chờ. Trong thơ Xuân Quỳnh, nỗi nhớ ấy hiện lên thật da diết, cháy bỏng qua khổ thơ thứ năm của bài “Sóng”:
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Ảnh: Sóng biển vỗ bờ trong đêm, tượng trưng cho nỗi nhớ khắc khoải, da diết trong tình yêu.
Xuân Quỳnh đã mượn hình ảnh sóng để diễn tả nỗi nhớ trong lòng mình. Sóng “dưới lòng sâu”, “trên mặt nước” cho thấy nỗi nhớ bao trùm tất cả không gian, len lỏi vào mọi ngóc ngách của tâm hồn. Sóng “nhớ bờ” đến mức “ngày đêm không ngủ được” gợi sự khắc khoải, da diết khôn nguôi. Đặc biệt, hai câu cuối “Lòng em nhớ đến anh/ Cả trong mơ còn thức” thể hiện sự dâng hiến trọn vẹn cho tình yêu, nỗi nhớ thường trực đến mức đi vào cả giấc mơ.
Phân tích Sóng khổ 5 – Mẫu 2
Xuân Quỳnh đã diễn tả nỗi nhớ trong tình yêu bằng hình tượng sóng, mang đến một cách biểu đạt vừa hiện đại, vừa mới mẻ.
“Con sóng dưới dòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Ảnh: Sóng biển xanh biếc tượng trưng cho nỗi nhớ thương và khát khao mãnh liệt trong tình yêu.
Những đợt sóng dào dạt nơi đại dương mênh mông gợi cảm giác nhớ thương và khát khao mãnh liệt trong trái tim. Nỗi nhớ ấy không có hình dạng nhưng lại nhấn chìm thời gian và không gian, xâm chiếm vào ý thức, tiềm thức và vô thức, đạt đến ranh giới của khả giải, bất khả giải. Trái tim tưởng chừng như đang hát lên một điệu hồn riêng của mình, tràn đầy nỗi nhớ lấp đầy pháp trường trắng cô đơn và lẻ loi ấy.
Phân tích khổ 5 bài Sóng – Mẫu 3
Bằng cách phổ vào trong Sóng điệu tâm hồn của riêng nữ thi sĩ, Xuân Quỳnh đã viết về nỗi nhớ – xúc cảm muôn thuở của đôi lứa yêu nhau – một cách đầy đặc sắc.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Ảnh: Sóng biển dưới ánh trăng, gợi lên sự khắc khoải và nỗi nhớ da diết trong đêm tối.
Sóng mang trong mình nỗi nhớ, và sóng chính là nỗi nhớ. Con sóng đập cồn cào da diết hay chính là nhịp thở của đại dương bao la, là những khắc khoải và nhớ thương mà con sóng gửi vào biển cả bất tận. Mượn hình ảnh con sóng cồn cào, con sóng trên mặt nước và cả dưới lòng sâu để diễn tả về nỗi nhớ, Xuân Quỳnh hẳn đã tìm thấy sự đồng điệu của mình trong sóng. Vì thế mà sóng là sự hóa thân, là thân phận của cùng một cái tôi Xuân Quỳnh đã phả vào hình tượng sóng điệu hồn nồng nàn của mình, do vậy tái tạo nó, khiến nó như mới được sinh ra lần đầu trong tình yêu và nỗi nhớ.
Phân tích khổ 5 bài Sóng Xuân Quỳnh – Mẫu 4
Tấm lòng thuỷ chung, son sắt trong tình yêu của Xuân Quỳnh được thể hiện rõ ràng ở khổ thơ thứ 5 của bài Sóng.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Ảnh: Người con gái nhìn ra biển, thể hiện sự chờ đợi và nỗi nhớ người yêu da diết.
Nhà thơ mang một trái tim đa sầu đa cảm, chiều sâu trước tình yêu vì thế mà trước sự nhung nhớ da diết, nhà thơ thả vào con sóng bằng biện pháp nhân hóa “dưới lòng sâu”, “trên mặt nước” để thấy trái tim đau đáu ngày đêm không ngủ được. Nỗi nhớ dù trong không gian hay thời gian kể cả trong giấc mơ đều lan tỏa đầy ắp, nhìn đâu cũng nhớ về người mình thương. Tình yêu của nhà thơ là thế, yêu là nhớ là thương, nỗi nhớ nồng nàn, da diết cả ý thức lẫn tiềm thức, mỗi suy nghĩ đều hướng về anh.