“Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một trong những bài thơ xúc động nhất viết về Bác Hồ. Bài thơ thể hiện lòng thành kính, tiếc thương vô hạn của người dân miền Nam nói riêng và cả nước nói chung đối với vị lãnh tụ vĩ đại. Dưới đây là phân tích bài thơ “Viếng lăng Bác” ngắn gọn, giúp bạn đọc cảm nhận sâu sắc hơn về tác phẩm.
Mở đầu bài thơ là cảm xúc của tác giả khi đến thăm lăng Bác:
“Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát”
Cách xưng hô “con” đầy tình cảm, thể hiện sự gần gũi, thân thương. Hình ảnh “hàng tre bát ngát” gợi lên vẻ đẹp thanh bình, quen thuộc của làng quê Việt Nam, đồng thời tượng trưng cho sức sống mãnh liệt, kiên cường của dân tộc.
Tiếp theo, tác giả ca ngợi công lao to lớn của Bác:
“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”
Hình ảnh “mặt trời trong lăng” là ẩn dụ đặc sắc, ví Bác như nguồn sáng vĩnh hằng, soi đường chỉ lối cho dân tộc Việt Nam. Sự kết hợp giữa hình ảnh mặt trời tự nhiên và mặt trời trong lăng thể hiện sự tôn kính, ngưỡng mộ của tác giả đối với Bác.
Đoạn thơ thể hiện niềm xúc động, tiếc thương khi tác giả vào lăng viếng Bác:
“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”
Cách nói giảm nói tránh “giấc ngủ bình yên” thể hiện sự kính trọng, không muốn tin vào sự thật Bác đã ra đi. Hình ảnh “vầng trăng sáng dịu hiền” gợi lên vẻ đẹp thanh cao, giản dị của Bác.
Khổ thơ cuối là ước nguyện chân thành của tác giả:
“Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này”
Điệp ngữ “muốn làm” thể hiện ước muốn được mãi mãi ở bên Bác, được góp phần nhỏ bé để bảo vệ, tô điểm cho nơi an nghỉ của Người. Hình ảnh “cây tre trung hiếu” khép lại bài thơ, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc và sự trung thành tuyệt đối với lý tưởng của Bác.
“Viếng lăng Bác” là bài thơ giản dị, chân thành nhưng chứa đựng tình cảm sâu sắc, thiêng liêng. Bài thơ đã trở thành một phần không thể thiếu trong lòng mỗi người dân Việt Nam khi nghĩ về Bác Hồ kính yêu.