Một trong những thử thách lớn nhất của nhân loại là chinh phục thiên nhiên. Từ đỉnh Everest hùng vĩ đến vực Mariana sâu thẳm, từ sa mạc Sahara khắc nghiệt đến Bắc Cực băng giá, dấu chân con người đã in dấu khắp mọi nơi. Chinh phục thiên nhiên là một hành trình gian nan, nhưng không phải là bất khả thi. Tuy nhiên, những khó khăn do chính con người tạo ra mới thực sự là thách thức lớn nhất. Thấu hiểu điều này, M.Go-rơ-ki đã khẳng định: “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương”.
Bắc Cực, vùng đất bao trùm từ 60 độ đến 90 độ vĩ Bắc, nổi tiếng với cái lạnh khắc nghiệt, là rào cản thách thức bất cứ ai muốn khám phá. Nhiệt độ trung bình năm luôn dưới 0 độ C, băng tuyết vĩnh cửu bao phủ và những trận bão tuyết với vận tốc trên 200km/h luôn rình rập. Khi nhắc đến Bắc Cực, người ta rùng mình trước cái lạnh thấu xương, một cái lạnh vô hình, mạnh mẽ và ầm ĩ, xâm chiếm và khiến nhiều người gục ngã.
Nhưng liệu Bắc Cực có phải là nơi lạnh lẽo nhất? Có lẽ là không! Kỷ băng hà đã qua và chúng ta không cần phải đến Bắc Cực để trải nghiệm cái lạnh cùng cực đó. Chúng ta có thể ngồi trong nhà với lò sưởi và một tách cà phê ấm nóng. Tuy nhiên, điều đó không thể giúp chúng ta tránh khỏi một cái lạnh còn hơn cả Bắc Cực, một cái lạnh xuất phát từ trái tim.
Victor Hugo, trong tác phẩm kinh điển “Những người khốn khổ”, đã viết: “Trên đời này chỉ có một việc duy nhất, đó là yêu thương nhau, thế thôi“. Tình yêu thương là điều duy nhất, nhưng có rất nhiều người bất hạnh phải sống mà thiếu vắng nó. Nếu như những cơn gió ở Bắc Cực cắt vào da thịt, thì ở nơi thiếu vắng tình thương, nỗi cô đơn sẽ gặm nhấm trái tim con người. Nỗi đau đó vượt quá sức chịu đựng của bất kỳ ai. Nếu chúng ta không kịp thời quan tâm đến họ, thật khó để cứu họ thoát khỏi nơi lạnh lẽo đó. Nỗi buồn cô đơn vì thiếu tình thương sẽ đeo bám họ dai dẳng. Quả thực, không có cái lạnh nào có thể so sánh với cái lạnh ở nơi không có tình yêu thương.
Cô bé bán diêm, hình ảnh đáng thương đi chân đất, mặc quần áo mỏng manh trong đêm Noel băng giá, là minh chứng rõ ràng nhất cho nỗi đau thiếu yêu thương. Việc phải đi bán diêm trong đêm lạnh giá đã là quá sức, nhưng em còn sợ hơn khi phải trở về nhà. Từ khi mẹ và bà qua đời, em đã mất đi hơi ấm của tình yêu thương. Người bố vô tâm đã làm đóng băng trái tim bé nhỏ ấy. Nỗi đau thiếu yêu thương như những rễ cây nhỏ li ti, xuyên ngang và làm rạn nứt tâm hồn em. Đêm Noel đã trở thành ác mộng. Que diêm cuối cùng được quẹt lên, không phải để sưởi ấm đôi bàn tay đã đóng băng, mà là để sưởi ấm trái tim sắp lụi tàn. Con người ta không thể sống mà thiếu tình yêu thương.
Ngày nay, vì nhiều lý do khác nhau, có quá nhiều người phải sống trong sự thiếu vắng tình yêu thương. Họ cần nhận được sự giúp đỡ của xã hội cả về vật chất và tinh thần. Mỗi chúng ta hãy quan tâm và yêu thương những người xung quanh nhiều hơn. Vì ai cũng có sẵn yêu thương và ai cũng cần điều đó. Biết đâu, ai đó hàng ngày vẫn tươi cười mà hàng ngày lại đang phải chịu đựng nỗi đau đơn độc? Chỉ có yêu thương mới cứu vớt được những trái tim cô đơn!
M.Go-rơ-ki đã thức tỉnh người dân Nga về tầm quan trọng của tình yêu thương dưới thời bạo hành của Nga hoàng. Đó mãi mãi là câu nói bất hủ của mọi thời đại, dành cho mọi dân tộc trên thế giới. Chúng ta cần tình yêu thương, bởi vì “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương”.