Thời Lê Sơ (1428-1527) là một giai đoạn lịch sử quan trọng của Việt Nam, đánh dấu sự phục hưng và phát triển mạnh mẽ của quốc gia sau thời kỳ bị nhà Minh đô hộ. Những thay đổi trong tổ chức bộ máy nhà nước dưới triều đại này không chỉ thể hiện sự tiến bộ về mặt quản lý hành chính mà còn phản ánh những mục tiêu và tư tưởng chính trị sâu sắc của nhà nước phong kiến Đại Việt.
Một trong những thay đổi lớn nhất là việc hoàn thiện hệ thống quan lại và luật pháp. Vua Lê Thánh Tông đã ban hành bộ luật Hồng Đức, một bộ luật hoàn chỉnh và tiến bộ, thể hiện sự coi trọng pháp luật và mong muốn quản lý xã hội một cách công bằng, hiệu quả.
Việc phân chia lại các đơn vị hành chính, tăng cường quyền lực của trung ương và đề cao vai trò của các quan lại địa phương cho thấy nỗ lực củng cố quyền lực và kiểm soát của triều đình đối với toàn bộ lãnh thổ.
Cùng với đó, nhà Lê Sơ cũng chú trọng đến việc xây dựng một đội ngũ quan lại trung thành và có năng lực. Hệ thống khoa cử được củng cố và mở rộng, tạo điều kiện cho người tài trong cả nước có cơ hội tham gia vào bộ máy nhà nước.
Điều này không chỉ giúp nâng cao chất lượng đội ngũ quan lại mà còn thể hiện sự coi trọng nhân tài, khuyến khích học tập và tạo ra một tầng lớp trí thức mới trong xã hội.
Ngoài ra, việc tăng cường quân đội và củng cố quốc phòng cũng là một trong những nhiệm vụ quan trọng của nhà nước Lê Sơ. Quân đội được tổ chức chặt chẽ, trang bị vũ khí đầy đủ và thường xuyên được huấn luyện để bảo vệ đất nước trước các cuộc xâm lược từ bên ngoài.
Tất cả những thay đổi trên đều thể hiện một xu hướng chung: tập trung quyền lực vào trung ương, tăng cường quản lý hành chính, củng cố quốc phòng và phát triển văn hóa giáo dục. Điều này cho thấy nhà nước Lê Sơ đã ý thức được tầm quan trọng của việc xây dựng một quốc gia hùng mạnh, ổn định và có khả năng đối phó với mọi thách thức. Đồng thời, những thay đổi này cũng phản ánh sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo, đặc biệt là tư tưởng về một nhà nước quân chủ chuyên chế, coi trọng đạo đức và trật tự xã hội.