“Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một bức tranh chân thực về cuộc sống của những cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn trong những năm kháng chiến chống Mỹ. Tác phẩm khắc họa rõ nét sự khốc liệt của chiến tranh, đồng thời làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn, sự lạc quan và tinh thần chiến đấu dũng cảm của thế hệ trẻ Việt Nam.
Hai bên đường không một bóng cây xanh.
Công việc của tổ trinh sát mặt đường vô cùng nguy hiểm: đo khối lượng đất lấp hố bom, đếm bom chưa nổ, và phá bom khi cần thiết. Họ thường xuyên đối mặt với hiểm nguy, thậm chí bị bom vùi lấp. Dù vậy, họ vẫn giữ vững tinh thần lạc quan và yêu đời.
Đơn vị chăm lo cho họ chu đáo, thấu hiểu những khó khăn và vất vả mà họ phải trải qua trên cao điểm.
Trong những giây phút hiếm hoi được nghỉ ngơi, họ hát hò, thêu thùa, và chia sẻ những ước mơ giản dị về tương lai sau chiến tranh. Phương Định, nhân vật chính, là một cô gái Hà Nội xinh đẹp, thích hát và mơ mộng.
Tôi là con gái Hà nội. Nói một cách kiệm tốn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như cái đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo: “Cô có cái nhìn sao mà xa xăm!”.
Nho, một cô gái khác trong tổ trinh sát, vừa thuần hậu, vui vẻ, vừa lỳ bướng. Chị Thao thì chép bài hát vào quyển sổ nhỏ, mơ ước trở thành y sĩ.
Nho thêu những bông hoa cầu thả và loè loẹt. Những đường viền to như dây thừng. Có ai chê, Nho phớt tỉnh, ta cứ đưa trên mũi kim như không có gì xảy ra. Khi người ta chê lắm, Nho mím môi, rứt chỉ bằng hai hàm răng đều đặn, giọng cao vút lên:- A, cho nó nổi!
Họ đến từ Hà Nội, mang theo những ký ức đẹp đẽ về thành phố, nhưng họ sẵn sàng hy sinh tuổi thanh xuân để bảo vệ Tổ quốc.
ờ Hà nội, tôi có một căn phòng bé, gác hai. Căn nhà của tôi cổ và sâu trong ngõ, có nhiều cây xanh. Những cây ấy cũng qua bao năm tháng rồi, dây tầm gửi leo đầy. Ban đêm, tôi ngồi lên thành cửa sổ nhìn ra những mái nhà nhấp nhô, đen thẫm và hát.
Giữa bom đạn, họ vẫn giữ gìn những phẩm chất tốt đẹp, yêu thương đồng đội, và trân trọng những giây phút bình yên hiếm hoi.
Chị Thao hát: “Đây Thăng Long, đây Đông Đô… Hà nội …”. Nhạc sai bét, còn giọng thì chua, chị không hát trôi chảy được bài nào, nhưng chị lại có ba quyển sổ dày, chép bài hát.
Những cơn mưa đá bất chợt mang đến niềm vui giản dị, nhắc nhở họ về một cuộc sống bình thường mà họ đang khao khát.
Tôi chạy vào bỏ trên bàn tay đang xoè ra của Nho mấy viên đá nhỏ. Lại chạy ra, vui thích cuống cuồng.
Tình đồng đội gắn bó giúp họ vượt qua mọi khó khăn, hiểm nguy. Họ chia sẻ với nhau những lo lắng, động viên nhau, và sẵn sàng hy sinh vì nhau.
“Những ngôi sao xa xôi” không chỉ là một câu chuyện về chiến tranh, mà còn là một bài ca về tuổi trẻ, về tình yêu, và về niềm tin vào tương lai. Tác phẩm đã khắc sâu vào tâm trí người đọc hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong dũng cảm, lạc quan, và đầy nghị lực. Họ chính là những “ngôi sao xa xôi” tỏa sáng trên bầu trời Tổ quốc.
Tôi khoanh tay trước ngực, đứng ra xa một tí, không nhìn anh bộ đội mà nhìn một chiếc xe đang đi tới. Tôi lại điệu thế thôi. Nhưng bảo tôi không điệu sao được? Chẳng lẽ, ngay lúc này đây, tôi lại chạy đến, nắm tay tất cả các chiến sĩ trên cao điểm này mà oà lên khóc vì một niềm vui, một niềm hạnh phúc trẻ trung đang trào dậy. Tôi yêu tất cả mọi người, một tình yêu nồng nàn, khó nói mà có lẽ ai đã đứng trên cao điểm giữa những phút này như tôi mới hiểu thấu…