Cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ, và đôi khi, chúng ta cần học cách yêu những điều mình chưa từng nghĩ tới. Tôi đã học được bài học này khi phải lòng một vùng đất xa lạ.
Người ta thường nói “ghét của nào trời trao của ấy”, và có lẽ điều đó đúng với tôi. Trong vô vàn quốc gia trên thế giới, người bạn đời của tôi lại đến từ Singapore, một nơi hội tụ những điều tôi không mấy yêu thích.
Ở đây, nhịp sống hối hả bao trùm mọi ngóc ngách. Mọi người bước đi vội vã, đôi khi va vào bạn rồi đi tiếp trước khi bạn kịp phản ứng. Các quán cà phê giới hạn thời gian ngồi, các tài xế phóng nhanh trên đường, ít khi giảm tốc độ khi rẽ hoặc dừng đèn đỏ.
Thời tiết ở đây nóng quanh năm, thiếu vắng những ngày đông lạnh giá để tôi cuộn mình trong chăn ấm, nhâm nhi tách trà và đọc sách. Ánh nắng chói chang dường như không chừa chỗ cho những phút giây mộng mơ.
Đôi khi, tôi cảm thấy ngột ngạt giữa nhịp sống vội vã này, lạc lõng giữa dòng người hối hả. Trong suốt hơn nửa năm, khi ai đó hỏi về cuộc sống của tôi ở đây, tôi thường vô thức so sánh và phàn nàn.
Nhưng gần đây, tôi nhận ra rằng vùng đất này không hề nhàm chán và khó mến như tôi nghĩ.
Sau một thời gian tìm kiếm, tôi đã khám phá ra những quán cà phê yên tĩnh, không giới hạn thời gian, với không gian thư giãn và dịch vụ thân thiện.
Dù không có mùa đông, nhưng vẫn có những ngày mưa rả rích với không khí mát mẻ.
Dù là một quốc gia đô thị hóa cao với mật độ giao thông lớn, Singapore vẫn có nhiều mảng xanh và không gian gần gũi với thiên nhiên.
Qua ống kính của chồng, tôi và cảnh vật ở Singapore trở nên hài hòa và thơ mộng.
Tôi nhận ra rằng mình vẫn có thể là chính mình ở đây, vẫn mộng mơ, thơ thẩn và chậm rãi theo cách riêng. Bởi vì sự thư thái và lãng mạn đã có sẵn trong tôi, tôi chỉ cần nuôi dưỡng chúng ở bất cứ nơi nào tôi đến.
Tất cả khác biệt chỉ nằm ở “ống kính” – cách chúng ta nhìn nhận và tập trung vào mọi thứ.
Điều này khiến tôi nhớ đến một câu thoại hay trong bộ phim “Passengers”. Bộ phim kể về một người đàn ông bị mắc kẹt trên một con tàu vũ trụ và phải sống cô độc trong gần 100 năm nữa mới đến được hành tinh đích. Trong lúc tuyệt vọng, anh nhận được lời khuyên: “Dù cậu có thể đến bất cứ đâu cậu muốn, cậu vẫn sẽ cảm thấy nơi đó không dành cho mình.”
Và rằng: “You can’t get so hung up on where you’d rather be that you forget to make the most of where you are.” (Đừng mãi bám víu vào nơi bạn muốn thuộc về mà quên mất việc tận hưởng những gì đang có.)
Đây là một lời khuyên sâu sắc.
Chúng ta thường mải mê tiếc nuối quá khứ, lo lắng về tương lai mà quên mất việc tận hưởng hiện tại.
Chính sự chú tâm của chúng ta tạo nên ý nghĩa và cảm xúc cho cuộc sống. Nếu chỉ tập trung vào những điều tiêu cực, chúng ta sẽ không thể nhận ra những điều tốt đẹp xung quanh.
Như tôi đã từng viết: Chỉ cần bạn để ý một chút, bạn sẽ thấy mọi điều nhỏ bé trong cuộc sống đều có thể tạo nên hạnh phúc: bữa cơm giản dị bên gia đình, ánh nắng ấm áp trên vai, cơn gió thoảng qua tóc, tiếng cười nói trên đường…
Tự thân cuộc sống đã luôn tươi đẹp và tràn đầy hạnh phúc. Những điều Nhỏ Bé thường bị bỏ qua, nhưng lại là nền tảng của niềm vui lớn.
Vậy là tôi tiếp tục hành trình học cách yêu một vùng đất mới, giống như tôi đã từng học cách yêu bất cứ điều gì, bất cứ nơi nào tôi đi qua trong cuộc đời. Chỉ cần tôi thay đổi “ống kính” sang chế độ cận cảnh với bộ lọc màu phim yêu thích, tập trung vào cách tôi nhìn nhận mọi thứ xung quanh, thì mỗi ngày sẽ trở nên ý nghĩa và khác biệt.
Vậy nên, bạn ơi, hãy cho phép bản thân buông bỏ những điều bạn không thể kiểm soát.
Hãy chậm lại một chút,
Và tận hưởng từng khoảnh khắc nhỏ bé của cuộc sống.
Live the little!