“Quê hương ai cũng có một dòng sông…” Câu hát ấy, lời thơ ấy dường như chạm đến trái tim của mỗi người con đất Việt, đặc biệt là những ai sinh ra và lớn lên ở những vùng quê thanh bình. Hình ảnh con sông quê hương đã in sâu vào ký ức, gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ tươi đẹp. Và khi nhắc đến những dòng sông quê hương trong thi ca, không thể không nhắc đến bài thơ “Nhớ con sông quê hương” của nhà thơ Tế Hanh.
Tế Hanh đã vẽ nên một bức tranh sông quê vừa chân thực, vừa lãng mạn, gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến. Con sông ấy không chỉ là một dòng nước chảy trôi mà còn là một phần máu thịt, một biểu tượng của quê hương, đất nước.
Dòng sông quê hương trong thơ Tế Hanh không chỉ đơn thuần là một địa danh, nó còn là nơi chứa đựng những kỷ niệm tuổi thơ, là nơi gắn bó với những sinh hoạt đời thường của người dân quê. Hình ảnh con thuyền, bến nước, những người dân chài lưới… tất cả tạo nên một không gian quê hương thân thuộc, ấm áp.
Bài thơ “Nhớ con sông quê hương” không chỉ là nỗi nhớ về một dòng sông cụ thể, mà còn là nỗi nhớ về quê hương, về cội nguồn. Nó thể hiện tình yêu sâu sắc của nhà thơ đối với quê hương, đất nước, với những giá trị văn hóa truyền thống. Chính vì thế, bài thơ đã trở thành một phần trong tâm hồn của nhiều thế hệ người Việt.
Và có lẽ, mỗi người trong chúng ta đều có một dòng sông quê hương trong trái tim. Dù đi đâu, về đâu, hình ảnh con sông ấy vẫn luôn theo ta, nhắc nhở ta về cội nguồn, về những giá trị tốt đẹp của quê hương.
Để thể hiện tình yêu với dòng sông quê hương, tác giả Trần Tâm cũng đã sáng tác bài thơ lục bát “Sông Nậm Mức”, ca ngợi vẻ đẹp của một nhánh sông Đà chảy qua tỉnh Điện Biên.
SÔNG NẬM MỨC
Con sông Nậm mức hiền hòa
Đẹp như một dải lụa hoa sắc màu
Bốn mùa nước chảy trắng phau
Khi mùa mưa đến thêm màu phù sa
Nên sông đẹp đến kiêu sa
Như người thiếu nữ mặn mà vùng cao
Những con gió cũng lao xao…
Dừng chân ngắm nghía, quên chào nắng trưa
Sông nguồn từ bản người thưa
Mang tên Nậm Mức xa xưa lắm rồi
Nơi dòng nước bỗng chia đôi
Từ dòng nước lớn êm trôi Sông Đà
Những nơi sông đã chảy qua
Từ vùng Sá Tổng mượt mà Trẩu, Thông …
Rồi Pa Ham cũng ngóng trông
Đón dòng nước mát của sông thỏa lòng
Qua Hừa ngài lại xuôi dòng
Na Sang bản Thái rộng lòng đón sông
Mường mươn nước mát ruộng đồng
Tung tăng cá lượn, ngô trồng tốt tươi
Hòa cùng dòng nước mát tươi
Nậm Mươn suối nhỏ gọi mời từ lâu
Mường Chà huyện nhỏ vùng sâu
Có Sông Nậm Mức nặng sâu ngĩa tình…
Bài thơ thể hiện tình yêu, sự gắn bó sâu sắc của tác giả với dòng sông Nậm Mức, với mảnh đất Điện Biên. Nó cũng là lời tri ân của những người làm công tác bảo vệ rừng, những người đã góp phần giữ gìn vẻ đẹp của dòng sông và quê hương.
“Nhớ con sông quê hương” của Tế Hanh và “Sông Nậm Mức” của Trần Tâm, hai bài thơ với hai dòng sông khác nhau, nhưng đều chung một tình yêu quê hương tha thiết. Đó là tình cảm thiêng liêng, là sợi dây kết nối mỗi người con với mảnh đất mình sinh ra và lớn lên.