Câu chuyện “Nhát đinh Của Bác Thợ” không chỉ là một kỷ niệm tuổi thơ mà còn là bài học sâu sắc về sự tận tâm, trách nhiệm và lòng tốt. Mỗi lần trở về ngôi nhà thân yêu, hình ảnh chiếc ghế tựa cũ kỹ lại gợi nhắc tôi về người thợ mộc giản dị và nhát đinh cuối cùng đầy ý nghĩa.
Khi anh em tôi vô tình làm hỏng chiếc ghế, cha tôi đã mời bác thợ đến sửa. Chúng tôi, những đứa trẻ hiếu động, tò mò quan sát bác làm việc. Bác thợ, với đôi tay chai sạn và chiếc kính trắng luôn trực chờ tuột khỏi sống mũi, tỉ mỉ sửa chữa từng chi tiết.
Sau vài nhát búa dứt khoát, chiếc ghế tưởng chừng bỏ đi đã hồi sinh. Cha tôi trả tiền công và cảm ơn bác. Bác thợ xoa nhẹ lên mặt ghế, như thể đang chia tay đứa con tinh thần của mình, rồi chào tạm biệt ra về.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Cơn mưa lớn bất chợt ập đến. Trong lúc chúng tôi mải mê chơi đùa, tiếng gõ cửa vang lên. Cha tôi ngạc nhiên khi thấy bác thợ đứng trước cửa, ướt sũng.
“Tôi không quên gì, nhưng…”, bác ngập ngừng, rồi tiến đến chiếc ghế vừa sửa. Bác mân mê tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, bác reo lên khẽ khàng: “Đây rồi!”. Bác lấy búa từ hộp đồ nghề, nheo mắt và “chát” một tiếng, bác đóng dứt khoát cái đinh còn sót lại.
“Đi được một quãng xa, tôi chợt nhớ còn cái đinh chưa đóng hết đầu đinh. Để vậy, có người sẽ rách quần áo, bác ạ!”, bác giải thích.
Cha tôi cảm động trước sự chu đáo và trách nhiệm của bác thợ. Ông muốn biếu thêm tiền, nhưng bác từ chối. Bác vội vã chào tạm biệt, khuất dần trong màn mưa.
Từ đó, hình ảnh bác thợ mộc và nhát đinh cuối cùng trở thành một phần ký ức không thể phai mờ trong tâm trí tôi. Nó nhắc nhở tôi về sự tận tâm, trách nhiệm và lòng tốt mà mỗi người nên có trong cuộc sống.
“Nhát đinh của bác thợ” không chỉ là một hành động nhỏ, mà là biểu tượng cho sự hoàn hảo, sự quan tâm đến người khác và tinh thần trách nhiệm cao đẹp. Đó là bài học quý giá mà tôi luôn mang theo bên mình.