Văn học, nghệ thuật là tấm gương phản chiếu hiện thực cuộc sống, đồng thời là tiếng nói của tâm hồn, là nơi khơi gợi những cảm xúc sâu kín nhất trong mỗi con người. Một nhà văn chân chính không chỉ là người kể chuyện, mà còn là người thắp lên ngọn lửa của lòng trắc ẩn, khơi dậy ý thức phản kháng cái ác trong xã hội.
Vậy, “niềm trắc ẩn” là gì? Đó là sự đồng cảm, thấu hiểu, sẻ chia với những nỗi đau, bất hạnh của người khác. “Ý thức phản kháng cái ác” là sự phẫn nộ trước những bất công, xấu xa, là khát vọng đấu tranh cho một xã hội tốt đẹp hơn. Nhà văn có vai trò quan trọng trong việc truyền tải những giá trị này thông qua tác phẩm của mình.
Tác phẩm văn học đích thực, xuất phát từ trái tim và tài năng của người nghệ sĩ, luôn mang trong mình tinh thần nhân văn sâu sắc. Nó không chỉ phản ánh cuộc sống mà còn góp phần làm thay đổi cuộc sống. Văn chương chỉ có ý nghĩa khi nó phục vụ con người, khi nó hướng đến những giá trị Chân – Thiện – Mỹ.
Văn học có chức năng giáo dục, “cứu rỗi” con người. Nhà văn, bằng ngòi bút của mình, giúp người đọc nhận diện cái tốt – cái xấu, khơi gợi những tình cảm cao đẹp như lòng yêu thương, sự cảm thông, căm ghét cái ác, trân trọng cái đẹp.
Trong “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ, số phận oan nghiệt của Vũ Nương là một ví dụ điển hình. Sự nghi ngờ, ghen tuông mù quáng của Trương Sinh, cùng với xã hội phong kiến nam quyền độc đoán đã đẩy Vũ Nương đến bước đường cùng.
Vũ Nương, người vợ hiền dâu thảo, thủy chung son sắt, phải tự vẫn để chứng minh sự trong sạch của mình. Câu chuyện gợi lên sự đồng cảm, xót thương vô hạn cho số phận bi thảm của người phụ nữ trong xã hội xưa. Đồng thời, nó vạch trần, lên án sự bất công của xã hội phong kiến đã chà đạp lên nhân phẩm con người.
Những phẩm chất cao đẹp của Vũ Nương khơi dậy trong lòng người đọc sự căm phẫn trước cái xã hội thối nát, trọng nam khinh nữ. Từ sự cảm thương, phẫn nộ, người đọc có mong muốn, khát vọng khôi phục, gìn giữ và bảo vệ những giá trị tốt đẹp của con người. Đây chính là giá trị nhân đạo sâu sắc của tác phẩm, là tinh thần nhân đạo cao cả của nhà văn Nguyễn Dữ.
Nhà văn chân chính phải là người kết hợp hài hòa giữa tâm và tài. Tác phẩm của họ không chỉ là những câu chuyện hấp dẫn, mà còn là những bài học sâu sắc về cuộc sống, về con người. “Chuyện người con gái Nam Xương” là một minh chứng cho điều đó, một tác phẩm vượt thời gian, vẫn còn nguyên giá trị đến ngày nay.
Nhận định “Nhà Văn Phải Biết Khơi Lên ở Con Người Niềm Trắc ẩn ý Thức Phản Kháng Cái ác” là hoàn toàn đúng đắn. Nó khẳng định vai trò, trách nhiệm to lớn của nhà văn trong việc xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Mỗi chúng ta, khi đọc một tác phẩm văn học, hãy để cho những cảm xúc, suy nghĩ được khơi gợi, để lòng trắc ẩn và ý thức phản kháng cái ác được nảy sinh, từ đó góp phần vào việc kiến tạo một thế giới nhân văn hơn.