Nghị luận xã hội về cho đi và nhận lại: Ý nghĩa cuộc sống và nghệ thuật ứng xử

“Những người có tâm hồn cao thượng không bao giờ cô đơn,” câu nói của P. Sidney đã khẳng định giá trị của lòng vị tha và sự sẻ chia trong cuộc sống. Cho đi không chỉ là một hành động mà còn là một triết lý sống, là cội nguồn của những mối quan hệ tốt đẹp. Tuy nhiên, trong mối tương quan giữa con người với con người, “cho” và “nhận” luôn song hành. Biết cho đi là điều đáng quý, nhưng biết cách nhận về cũng là cả một nghệ thuật.

“Cho” là sự san sẻ yêu thương, giúp đỡ người khác, một hành động xuất phát từ lòng trắc ẩn và mong muốn mang lại điều tốt đẹp. “Nhận lại” là khi ta đón nhận sự quan tâm, hỗ trợ từ cộng đồng, đôi khi là kết quả của những hành động cho đi trước đó. “Cách nhận” được ví như một “nghệ thuật” bởi nó đòi hỏi sự tinh tế, lòng biết ơn và khả năng biến những gì nhận được thành động lực để phát triển bản thân. Cho và nhận là mối quan hệ tương hỗ, bổ sung ý nghĩa cho nhau, tạo nên sự cân bằng trong cuộc sống.

Biết cho đi là một phẩm chất cao đẹp. Hạnh phúc là mục tiêu mà ai cũng hướng đến. Nhiều người tích lũy vật chất để tìm kiếm hạnh phúc, nhưng những người thực sự khôn ngoan hiểu rằng hạnh phúc chỉ trọn vẹn khi ta biết chia sẻ.

Cho đi là hành động mà ai cũng có thể thực hiện, bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất. Đó có thể là một nụ cười, một lời động viên, một hành động giúp đỡ người khác. Việc cho đi không chỉ giới hạn ở vật chất mà còn là tấm lòng, là sợi dây kết nối con người, thắp lên ngọn lửa của tình yêu thương. Câu chuyện về bé Nguyễn Hải An, cô bé đã hiến giác mạc khi còn rất nhỏ, là một minh chứng cho sức mạnh của sự cho đi. Dù ra đi, bé đã để lại ánh sáng cho người khác và niềm tin vào cuộc sống.

Sự cho đi không phân biệt tuổi tác, giới tính, hay địa vị xã hội. Điều quan trọng là tấm lòng chân thành và sự sẵn sàng sẻ chia. Như Tố Hữu đã viết: “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.” Cho và nhận là nghĩa cử cao đẹp, làm cho cuộc sống thêm ấm áp và ý nghĩa. Một vài đồng tiền nhỏ có thể là cả một kho báu đối với người ăn xin, một lời động viên có thể sưởi ấm trái tim cô đơn. Cho đi là hành động đơn giản nhưng mang lại giá trị vô giá.

Tại sao nhận lại cũng là một nghệ thuật? Cuộc sống vận hành theo quy luật: cho đi bao nhiêu, nhận lại bấy nhiêu. Tuy nhiên, cách chúng ta đón nhận những gì nhận được mới là điều quan trọng. Khi nhận được sự giúp đỡ, cần có lòng biết ơn và trân trọng, dù đó là vật chất hay tinh thần, kiến thức hay bài học cuộc sống. Việc nhận lại không phải là thụ động đón nhận mà là biến những gì nhận được thành động lực để phát triển bản thân. Câu chuyện về người cha đơn thân nhận được sự ủng hộ lớn từ cộng đồng nhưng lại sa vào tệ nạn là một lời cảnh tỉnh. Thay vì trân trọng và sử dụng số tiền đó để cải thiện cuộc sống, anh ta đã lãng phí nó vào những việc vô bổ và gây tổn thương cho chính con mình.

Nhận lại đòi hỏi sự chủ động, nâng niu và trân trọng những gì mình có. Từ đó, ta có thể lan tỏa những điều tốt đẹp đến với mọi người xung quanh. Nếu nhận được kiến thức từ thầy cô mà không chủ động tiếp thu và vận dụng, ta sẽ chỉ là những cỗ máy ghi chép. Sự cho đi và nhận lại cần được đặt đúng chỗ, đúng thời điểm.

Trong xã hội hiện đại, khi con người ngày càng trở nên thờ ơ và vô cảm, việc suy ngẫm về ý nghĩa của “một tấm lòng” càng trở nên quan trọng. Biết cho đi và biết cách đón nhận là chìa khóa để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa.

Sự cho đi và nhận lại cần phải cân bằng. Giống như dòng sông không thể tồn tại nếu chỉ biết cho đi hoặc chỉ biết nhận về, con người cũng cần phải biết cân bằng giữa việc cho và nhận, sử dụng trái tim và lý trí để cho đi và nhận lại một cách chân thành và thấu cảm.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *