Site icon donghochetac

Nghị Luận Mây Và Sóng: Tình Mẫu Tử Vĩnh Hằng Trong Thơ Ta-go

Ta-go, nhà thơ vĩ đại của Ấn Độ, đã để lại cho nhân loại một kho tàng văn hóa đồ sộ. Thơ của ông luôn chan chứa tình yêu thương, tinh thần dân tộc và những triết lý sâu sắc về cuộc đời. Bài thơ “Mây và Sóng”, trích từ tập “Trăng non”, là một minh chứng tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật độc đáo của Ta-go, đặc biệt là trong việc ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng.

Mở đầu bài thơ là lời thủ thỉ tâm tình của em bé với mẹ, mở ra một không gian ấm áp tràn ngập tình yêu thương. Dù hình ảnh người mẹ không hiện diện trực tiếp, nhưng lại ẩn hiện trong từng lời kể, trong từng suy nghĩ của con.

“Mẹ ơi, những người trên mây đang gọi con:
‘Chúng ta chơi đùa từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà,
Chúng ta chơi với buổi sớm mai vàng,
Chúng ta chơi với vầng trăng bạc.'”

Lời mời gọi của những người trên mây vẽ ra một thế giới đầy màu sắc và niềm vui, khơi gợi trí tưởng tượng của em bé. Thế nhưng, điều gì đã khiến em bé từ chối lời mời hấp dẫn ấy?

Cuộc đối thoại tưởng tượng giữa em bé và những người trên mây đã làm nổi bật tình mẫu tử sâu sắc. Câu hỏi “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?” cho thấy tình yêu thương và sự gắn bó của em bé với mẹ là vô bờ bến. Với em, không có niềm vui nào có thể sánh bằng việc được ở bên mẹ.

“Con là mây, mẹ sẽ là trăng.
Hai bàn tay con ôm mặt mẹ,
Còn mái nhà ta là bầu trời xanh thẳm.”

Sự lựa chọn của em bé thật cảm động. Em muốn được gần mẹ như mây và trăng, như hai hình ảnh thiên nhiên luôn gắn bó với nhau. Trong suy nghĩ của con, mẹ là vầng trăng tỏa sáng, còn con là áng mây nhỏ bé luôn quấn quýt bên trăng.

Tình mẫu tử thiêng liêng ấy tiếp tục được thể hiện qua cuộc trò chuyện của em bé với những người trong sóng.

“Những người sống trong sóng nước gọi con:
‘Chúng ta ca hát từ sớm mai đến tối,
Chúng ta ngao du khắp nơi này đến nơi nọ
Mà không biết mình đã từng qua những nơi nào.'”

Lời mời gọi của những người trong sóng mở ra một cuộc phiêu lưu đầy thú vị, nhưng em bé vẫn không quên nghĩ đến mẹ.

“Buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà,
Làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”

Cuộc đối thoại tưởng tượng này càng khẳng định thêm tình cảm sâu đậm của em bé dành cho mẹ. Mặc cho những lời mời gọi hấp dẫn, mặc cho những con sóng vỗ rì rầm, em bé vẫn quyết định ở lại bên mẹ.

“Con là sóng và mẹ là bến bờ kì lạ,
Con lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.
Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào.”

Hình ảnh “bến bờ kì lạ” tượng trưng cho tấm lòng bao dung của mẹ, luôn rộng mở đón nhận con. Con là sóng, mẹ là bến bờ, một hình ảnh tuyệt đẹp thể hiện sự gắn bó không thể tách rời giữa mẹ và con. Tình mẫu tử ấy không gì có thể chia cắt, đúng như lời khẳng định của em bé: “Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào.”

Tình mẹ con trong bài thơ thật sâu sắc, thể hiện vẻ đẹp vĩnh hằng của tình mẫu tử. Dù thế gian có đổi thay, tình mẹ con vẫn mãi trường tồn, vượt qua không gian và thời gian. Với hình thức đối thoại lồng độc thoại, cách sử dụng những hình ảnh thiên nhiên giàu ý nghĩa tượng trưng, bài thơ “Mây và Sóng” của Ta-go đã ngợi ca tình mẹ con thắm thiết, thiêng liêng và bất diệt. Đây chính là điểm tựa vững chắc để con vươn tới tương lai tươi sáng, hướng tới những điều tốt đẹp trong cuộc đời.

Exit mobile version