Trong thi phẩm “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương, hai câu thơ sau đã lay động trái tim biết bao độc giả:
Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Hình ảnh “mặt trời” được sử dụng đầy sáng tạo, mang nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc, vừa thể hiện sự kính yêu, ngưỡng mộ đối với Bác Hồ, vừa gợi lên những suy ngẫm về sự vĩnh hằng của Người trong lòng dân tộc.
“Ngày Ngày Mặt Trời đi Qua Trên Lăng” là một hình ảnh tả thực, gợi không gian rộng lớn, thời gian vô tận. Mặt trời, nguồn sáng và sự sống của vũ trụ, chứng kiến sự tồn tại của lăng Bác, nơi an nghỉ của vị lãnh tụ kính yêu.
“Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ” lại là một hình ảnh ẩn dụ đầy sức gợi. “Mặt trời trong lăng” không phải là mặt trời vật lý, mà là hình ảnh Bác Hồ, người đã soi đường chỉ lối cho dân tộc Việt Nam đi đến độc lập, tự do. Màu “đỏ” tượng trưng cho lý tưởng cách mạng, cho nhiệt huyết và tình yêu thương vô bờ bến mà Bác dành cho nhân dân.
Việc so sánh Bác Hồ với mặt trời không phải là mới, nhưng cách Viễn Phương sử dụng hình ảnh này lại mang đến một sắc thái riêng. Bác Hồ không chỉ là nguồn sáng, mà còn là nguồn sưởi ấm, là niềm tin và hy vọng của cả dân tộc.
Hình ảnh Bác Hồ được ví như mặt trời đỏ rực trong lăng, biểu tượng cho sự bất tử của Người trong tâm trí mỗi người dân Việt Nam. Bác mãi là nguồn động lực, là tấm gương sáng để các thế hệ noi theo và học tập.
Hai câu thơ không chỉ thể hiện lòng kính yêu, ngưỡng mộ của tác giả đối với Bác Hồ, mà còn là lời khẳng định về sự trường tồn của Người trong lòng dân tộc. “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng”, cũng là “ngày ngày” Bác Hồ sống mãi trong trái tim mỗi người Việt Nam.
Với cách sử dụng hình ảnh ẩn dụ sáng tạo, Viễn Phương đã khắc họa thành công hình ảnh Bác Hồ vĩ đại, đồng thời thể hiện tình cảm chân thành, sâu sắc của mình đối với vị lãnh tụ kính yêu. Hai câu thơ đã trở thành một phần không thể thiếu trong di sản văn học Việt Nam, góp phần giáo dục lòng yêu nước và tinh thần tự hào dân tộc cho thế hệ trẻ.