Vào một buổi sớm se lạnh, tôi nhận được tập tản văn “Mùa hoa khế” của Đinh Văn Dũng. Từng trang sách mở ra một thế giới kỷ niệm êm đềm, những suy tư sâu lắng về làng quê và tình cảm gia đình thiêng liêng. Chất văn trong trẻo, mộc mạc và chân thành thấm đẫm từng câu chữ, chạm đến trái tim người đọc.
Đinh Văn Dũng, sau khi tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Huế, đã sớm bén duyên với nghiệp viết lách. Anh bắt đầu bằng những tin ngắn, bài viết nhỏ cho chuyên mục “Tin tức mọi mặt” của Báo Công an Quảng Nam – Đà Nẵng. Đó không chỉ là phương tiện mưu sinh, mà còn là cơ hội để anh tiếp xúc với cuộc sống muôn màu, nhận ra những góc khuất và những phận người kém may mắn trong xã hội.
Nhờ công việc “cộng tác viên”, Dũng có dịp thấu hiểu những mảnh đời khác nhau, những khó khăn và thử thách mà con người phải đối mặt. Điều này đã hun đúc trong anh tình yêu thương và sự đồng cảm sâu sắc, những cảm xúc mà sau này anh đã gửi gắm vào những trang viết của mình.
Bìa tập tản văn "Mùa hoa khế" của Đinh Văn Dũng, thể hiện tình yêu quê hương và những kỷ niệm tuổi thơ.
Khi trở thành cán bộ Báo Quảng Nam (sau này là Báo Đà Nẵng), Đinh Văn Dũng đã vận dụng kiến thức văn chương vào thực tế, thể hiện cảm xúc và tình yêu của mình đối với người thân, quê hương và những kỷ niệm buồn vui qua ngòi bút báo chí. Với anh, đó là một tình yêu thiêng liêng, cần được trân trọng và nâng niu, sợ lãng quên theo dòng chảy thời gian.
Những người thân yêu trong cuộc đời Dũng là “hoa” của đất Điện Dương, Điện Bàn, là “hoa” của đất Quảng Nam – Đà Nẵng. Đó là cha Bảy Sấn, người chiến sĩ du kích hy sinh vì độc lập tự do. Là mẹ Năm Dẫy, người mẹ tảo tần, lam lũ, thương chồng nhớ con. Là dì Hai Lộc, người thay mẹ chăm sóc, nuôi dưỡng Dũng khôn lớn. Và còn có dì Sáu Dây, dì Lan… Tất cả những người thân yêu ấy đã góp phần tạo nên con người Đinh Văn Dũng hôm nay.
Quê hương trong trái tim Dũng là xóm Văn Kinh, xóm Sa Khê, là dòng sông Hà Sấu hiền hòa, là biển Hà My sóng vỗ, là bãi biển Mỹ Khê thơ mộng, là Cẩm Hà, Hội An, là Đà Nẵng và Huế. Quê hương là khu vườn của bà nội, mùa hoa khế nở rộ, là cái sân gạch quen thuộc, là bánh xèo quê, mì Quảng, là trăng quê, sông quê, vườn quê, là đất cát Điện Dương với rừng dương xanh mát và tiếng sóng biển rì rào. Tất cả tạo nên một bức tranh văn hóa làng quê đậm đà bản sắc.
Đinh Văn Dũng viết về dì Hai, về Mẹ, về Cha, về mùa hoa khế không phải vì danh lợi, mà vì những cảm xúc trào dâng khi nhớ về những người thân yêu. Anh viết khi lòng day dứt, khi bỗng thấy lại chiếc giường cũ mẹ từng nằm, khi ngậm ngùi trở về khu vườn nơi dì Hai đã nuôi anh khôn lớn. Những dòng văn chân thật ấy là tiếng lòng của một người con luôn trân trọng những kỷ niệm đẹp.
Anh viết và tập hợp lại thành tập sách nhỏ, như một món quà tinh thần dành tặng người thân, để họ hiểu hơn về con người anh. Anh muốn gieo vào lòng các con tình yêu quê hương, tình yêu ông bà, tình yêu người thân. Bởi lẽ, những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở thành phố có thể không cảm nhận được hết vẻ đẹp và giá trị của làng quê, nơi đã hình thành nên nền tảng tinh thần và nhân cách của con người.
Bước chân vào nghề báo với mục đích mưu sinh, Đinh Văn Dũng đã biết tận dụng mọi cơ hội để thể hiện cảm xúc và tình cảm của mình qua những trang viết. Anh luôn cố gắng trau chuốt từng câu chữ, vượt qua những khuôn mẫu của văn phong báo chí để thể hiện cảm xúc một cách chân thật và sâu sắc nhất.
Tôi từng nói với Đinh Văn Dũng rằng hãy cố gắng viết những câu văn có chất văn, bởi ngay cả một nhà văn vĩ đại như Ernest Hemingway cũng thừa nhận rằng, không có gì khó hơn là viết những trang văn xuôi giản dị, lương thiện về con người. Hãy thâm nhập vào cuộc sống và viết nhiều hơn nữa, để những kỷ niệm đẹp được lưu giữ mãi mãi.