Hàn Mặc Tử, một trong những nhà thơ lớn của phong trào Thơ Mới Việt Nam, nổi tiếng với hồn thơ độc đáo, đầy ám ảnh và không kém phần trần tục. Một trong những hình ảnh thơ đặc sắc, mang đậm dấu ấn cá nhân của ông là “trăng nằm sóng soãi”.
Câu thơ “Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu” trích từ bài “Bẽn lẽn” không chỉ gây ấn tượng mạnh mẽ về thị giác mà còn mở ra một thế giới cảm xúc mới lạ, nơi trăng không còn là một đối tượng thiên nhiên xa vời mà trở nên gần gũi, sống động và đầy khát khao.
“Nằm sóng soãi” gợi một tư thế thoải mái, buông lơi, khác hẳn với những hình ảnh trăng thường thấy trong thơ ca truyền thống như “trăng treo”, “trăng lơ lửng”. Tư thế này không chỉ thể hiện sự tự do, phóng khoáng trong tâm hồn thi sĩ mà còn hé lộ một khát vọng thầm kín, một nỗi cô đơn sâu sắc.
Đợi gió đông về để lả lơi.
Câu thơ tiếp theo càng làm rõ nét sự khao khát, mong chờ của trăng. Trăng “đợi gió đông về để lả lơi” như một người con gái đang chờ đợi tình yêu, sự vuốt ve. Hình ảnh này thể hiện sự nhân hóa trăng một cách táo bạo, khiến trăng mang những cảm xúc, ham muốn rất đời thường của con người.
Sự “trần tục” trong thơ Hàn Mặc Tử đôi khi gây tranh cãi, nhưng chính điều này lại tạo nên sự khác biệt và độc đáo của ông. Ông không ngần ngại miêu tả những khát vọng bản năng, những rung động sâu kín trong tâm hồn con người. Ngay cả khi tả trăng “trần truồng”:
Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe.
Ông vẫn giữ được sự tinh tế và thẩm mỹ. “Trần truồng” ở đây không mang ý nghĩa dung tục mà là sự chân thật, nguyên sơ của vẻ đẹp tự nhiên. “Khuôn vàng” là một cách ví von đầy trân trọng dành cho vẻ đẹp của trăng, cho thấy sự ngưỡng mộ của thi sĩ đối với tạo hóa.
Hình ảnh “trăng nằm sóng soãi” là một trong những sáng tạo độc đáo của Hàn Mặc Tử, góp phần tạo nên một hồn thơ dị biệt, vừa lãng mạn, vừa trần tục, vừa cô đơn, vừa khao khát. Nó thể hiện một cái nhìn mới mẻ về trăng, về con người và về cuộc đời.