Người phụ nữ lớn tuổi gọi điện thoại, thể hiện sự quan tâm và mong muốn kết nối với người thân
Người phụ nữ lớn tuổi gọi điện thoại, thể hiện sự quan tâm và mong muốn kết nối với người thân

My Mother Is Often…: Exploring a Complicated Relationship

My Mother Is Often” – một cụm từ gợi mở vô vàn cảm xúc và ký ức, đặc biệt là khi nói về mối quan hệ phức tạp giữa mẹ và con gái. Bài viết này khám phá những thăng trầm, những mâu thuẫn và cả những khoảnh khắc thấu hiểu trong mối liên kết đặc biệt này.

Cuộc gọi buổi sáng có lẽ là một khởi đầu điển hình. Khi tôi vừa trở về sau buổi dắt chó đi dạo, mẹ gọi điện. Bà muốn nói chuyện lâu hơn 5-10 phút ít ỏi mà tôi có thể dành cho bà. Chủ đề trò chuyện nhanh chóng chuyển sang công việc của tôi, những bài thuyết trình của sinh viên về những đề tài văn học táo bạo.

Người phụ nữ lớn tuổi gọi điện thoại, thể hiện sự quan tâm và mong muốn kết nối với người thânNgười phụ nữ lớn tuổi gọi điện thoại, thể hiện sự quan tâm và mong muốn kết nối với người thân

Mẹ tôi, vốn không quen thuộc với những khái niệm hiện đại, đã tỏ ra hoài nghi về “Afrofuturism”. “Không ai muốn đọc cái đó đâu,” bà nhận xét. Sự khác biệt trong quan điểm khiến tôi bực bội. “Mẹ muốn trò chuyện với con, hay chỉ muốn tiêu cực?” Tôi hỏi. Cuộc trò chuyện nhanh chóng leo thang thành những lời phàn nàn về sự bừa bộn trong nhà bà. Những kệ tủ lạnh dính đầy vết bẩn, những ván chân tường phủ đầy bụi. Đây là điều bà muốn nói chuyện thay vì văn học?

Khi tôi ngắt lời bà, bà nói, “Xin lỗi vì cuộc sống của mẹ quá tẻ nhạt.” Lòng tôi se lại. Sau cuộc gọi ngắn ngủi, tôi nghĩ: Đây là dấu chấm hết. Tôi từng yêu mẹ, nhưng giờ tôi không thể chịu đựng bà. Sẽ không có hồi kết tốt đẹp nào cả.

Vài ngày sau, khi bà gọi lại, tôi không bắt máy. Nhưng khi bà gọi lại vào cuối tuần, tôi cảm nhận được sự hối hận. Tôi đi dạo và gọi lại cho bà. Bà hỏi về công việc viết lách của tôi, rồi lại nhắc đến việc thuê người giúp việc. Nhưng lần này, bà tự nhận ra mình: “Xin lỗi vì cuộc sống của mẹ quá tẻ nhạt.”

Bà có thực sự tẻ nhạt không? Không hẳn. Bà đọc báo, tạp chí và xem TV. Bà vừa xem xong “Feud: Capote vs. The Swans” và khuyên tôi nên xem. “Nhưng đôi khi mẹ ám ảnh về một số điều,” bà nói.

“Ví dụ như?” Tôi hỏi.

“Ví dụ như mẹ cứ nghĩ mãi về những chuyện ngày xưa, như việc bố xếp hàng cho chúng ta ăn đòn, chỉ vì mẹ có một ngày tồi tệ. Tại sao mẹ lại để bố làm như vậy? Tại sao mẹ không đứng lên chống lại bố mẹ?”

Bà kể về một kỷ niệm thời thơ ấu, khi bà và các anh chị em chơi trò xếp hình bằng gỗ. Họ bắt đầu mút những miếng gỗ màu xanh lá cây, và sơn dính đầy môi, cằm và ngón tay. Khi mẹ bà phát hiện ra, bà đã đánh họ. Mẹ tôi hiểu rằng mẹ bà không nên đánh họ, nhưng bà cũng hiểu. “Tám đứa con trong một căn nhà ba phòng ngủ nhỏ bé. Mẹ đã xoay sở như thế nào?” Mẹ hỏi.

“Mẹ đã cố gắng hết sức,” tôi nói, vì tôi không phải là một người mẹ, và tôi biết tôi không hiểu hết những khó khăn đó.

“Chắc vậy,” mẹ trả lời. “Và đôi khi mẹ ám ảnh về những điều mẹ đã nói với con. Những điều mẹ nên nói khác đi.”

Tôi dừng bước, như thể vừa nhìn thấy một con chim trắng lớn trên bãi cỏ trước nhà hàng xóm. Có lẽ bà có thể thay đổi, tôi nghĩ. Có lẽ câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Tôi vui mừng, nhưng tôi giữ im lặng, không muốn làm bà sợ hãi.

Tôi từng yêu mẹ, rồi tôi không thể chịu đựng bà, và rồi bà đã cố gắng hết sức. ___

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *