Khi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy My Brother Are Often Very khác biệt, một sự khác biệt mà tôi không thể hiểu hết cho đến khi trưởng thành. Sự khác biệt đó được thể hiện qua những lời nói dối, những hành động kỳ quặc, và cả những bí mật mà anh mang theo mình.
Một buổi tối, anh trai tôi từ chỗ làm về và thông báo rằng anh ấy đã làm rất tốt công việc tiếp thị qua điện thoại ở Sears, đến nỗi chủ tịch công ty đã mời anh ấy đi ăn tối.
Tôi đã không tin một lời nào. Vào mùa đông năm 1987, dù tôi mới mười bốn còn anh ấy mười tám, tôi đã không tin bất cứ điều gì anh trai nói trong nhiều năm. Anh ấy khoe khoang về việc mình là “nhân viên bán hàng hàng đầu”. Mẹ tôi thậm chí còn lấy máy đánh chữ ra để ghi lại câu chuyện hoành tráng này cho bản tin nhà thờ và nhật ký của anh ấy.
Vài ngày sau, một chiếc limousine dừng trước cửa nhà tôi. Anh trai tôi mặc một bộ vest và áo khoác trench coat hơi rộng. Ở chiều cao khiêm tốn, anh ấy thường khiến tôi nhớ đến một đứa trẻ đang chơi trò hóa trang.
Sau đó, chúng tôi ngồi quanh bàn bếp để nghe anh trai tường thuật về bữa tối với chủ tịch Sears. Anh ấy kể chi tiết về nhà hàng sang trọng, món sườn nướng hảo hạng, và cả việc đám đông tụ tập để nhìn xem anh ấy là ai khi anh bước ra khỏi xe limousine.
Tôi quyết định rằng sự thật là: anh trai tôi đã thuê một chiếc limousine và ăn tối một mình bằng tiền lương của mình.
Một năm sau bữa tối đáng ngờ với chủ tịch Sears, anh trai tôi thông báo rằng anh ấy đã được kêu gọi đi truyền giáo cho nhà thờ. Anh ấy sẽ đến Houston trong hai năm.
Trong những ngày trước khi anh ấy trở về, tôi đã nghĩ về một mối quan hệ mới với anh trai mình. Tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ chơi bóng rổ với tôi hay cho tôi lời khuyên về con gái, nhưng có lẽ chúng tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để xem phim cùng nhau và nói về các diễn viên hài.
Nhưng ngay cả sau khi đi truyền giáo về, anh trai tôi vẫn không thay đổi. Anh ấy vẫn kể những câu chuyện khó tin, vẫn trộm tiền của tôi, và vẫn mang đến những rắc rối cho gia đình.
Anh trai tôi đã tự sát vào một đêm thứ Bảy vào tháng 11 năm 1995. Anh ấy đã hai mươi sáu tuổi.
Tôi nhận ra rằng tôi đã không thực sự biết anh trai mình. Sự khác biệt của anh ấy, những bí mật của anh ấy, và cả những lời nói dối của anh ấy, tất cả đã che khuất con người thật của anh ấy. Và bây giờ, anh ấy đã ra đi mãi mãi, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để hiểu anh ấy. Anh trai tôi, my brother are often very khó hiểu, my brother are often very xa cách, và my brother are often very cô đơn.