Những năm tháng học cùng trường của tôi và anh trai: Một câu chuyện về cơ hội và số phận

Tuổi thơ của tôi và anh trai gắn liền với Oakland, California. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua những năm tháng học đường, nhưng cuộc đời lại rẽ sang những hướng đi khác nhau. Câu chuyện về My Brother And I Went To That School, một trường công ở Oakland, không chỉ là ký ức tuổi thơ, mà còn là sự phản ánh về những cơ hội và thách thức mà chúng tôi phải đối mặt.

Tôi nhớ như in ngày tôi xuất hiện trên chương trình Ellen. Đó là một khoảnh khắc trọng đại, khi tôi công bố trước toàn quốc về việc mình sẽ theo học Yale. Cha mẹ tôi ngồi dưới khán đài, ánh mắt rạng ngời. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tâm trí tôi lại hướng về Azeem, anh trai tôi, người đang ở trong nhà tù liên bang FCI Herlong.

Ellen và tôi đã nói về việc anh trai tôi bị bắn trong những năm trung học. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những điều tích cực, nhưng sự thật là, ngay lúc đó, anh đang phải chịu cảnh tù tội. Dường như cuộc đời anh chỉ là một dòng chú thích nhỏ trong câu chuyện của tôi. Nhưng không, câu chuyện của chúng tôi chỉ thực sự có ý nghĩa khi được nhìn nhận cùng nhau, như hai thái cực đối lập.

Truyền thông ca ngợi tôi như một tấm gương vượt khó, một học sinh ưu tú từ khu học chánh Oakland Public School District được nhận vào Yale. Nhưng tôi không muốn trở thành một biểu tượng, một minh chứng cho việc “bất cứ ai nỗ lực đều có thể thành công”. Tôi muốn mọi người hiểu rõ hơn về những khó khăn mà anh trai tôi và những người như anh phải đối mặt.

Năm 2012, anh trai tôi bị bắt trong một chiến dịch của cảnh sát. Anh bị buộc tội âm mưu cướp tài sản và tàng trữ vũ khí. Anh đã nhận tội để tránh một bản án dài hơn nếu thua kiện. Tôi biết, hệ thống tư pháp hình sự đã “bắt” được anh tôi, như cách nó “bắt” được rất nhiều người trẻ khác.

Anh trai tôi và tôi có nhiều điểm tương đồng hơn là khác biệt. Chúng tôi lớn lên trong cùng một gia đình, được nuôi dạy bởi cùng cha mẹ, theo học cùng một trường. Nhưng cuộc đời anh đã rẽ sang một hướng khác. Anh bị tước đoạt những cơ hội mà tôi có được, không phải vì anh là một người xấu, mà vì anh là một chàng trai trẻ bị mắc kẹt trong một hệ thống được thiết kế để “bắt” anh.

Câu chuyện của tôi thường được kể như một câu chuyện tích cực, truyền cảm hứng. Nhưng tôi lại thấy nó là một câu chuyện nghiệt ngã, một sự thật khắc nghiệt về một hệ thống tàn phá cuộc đời con người. Không có gì tích cực khi tôi được xem là một ngoại lệ. Khi một người được xem là ngoại lệ vì đã làm được những điều tôi đã làm, thì toàn bộ hệ thống đó đã quá tàn nhẫn.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *