Site icon donghochetac

Mùi Rơm Rạ Quê Mình Ngọc Bích: Ký Ức Vàng Son và Nỗi Nhớ Khôn Nguôi

Mùi Rơm Rạ Quê Mình Ngọc Bích” không chỉ là một cụm từ, mà là cả một thế giới ký ức, một miền quê thương nhớ. Với những người con xa xứ, đó là sợi dây vô hình kết nối họ với nguồn cội, với những tháng ngày tuổi thơ êm đềm.

Tôi sinh ra ở một vùng quê thuộc Đồng Tháp, nơi những cánh đồng lúa bát ngát không thẳng cánh cò bay nhưng luôn ngập tràn hương thơm của rơm rạ sau mỗi vụ gặt. Cái mùi hương ấy, đối với tôi và bao người con của làng quê, đã trở thành một phần ký ức không thể phai mờ.

Cánh đồng lúa chín vàng ươm, rơm rạ được phơi khô sau mùa gặt, gợi nhớ về những ngày tháng tuổi thơ tươi đẹp ở quê hương.

Cánh đồng quê không chỉ là nơi mưu sinh mà còn là nơi ươm mầm những kỷ niệm. Trong ký ức của tôi, bức tranh đồng quê hiện lên thật sống động. Những sân phơi lúa vàng óng ả, những đứa trẻ nô đùa trên thảm lúa, những ụ rơm rạ vàng ruộm sau vụ gặt… Tất cả tạo nên một bức tranh quê hương bình dị mà thân thương.

Tôi thương cái mùi rơm rạ quê mình biết bao. Mùi hương ấy cứ thoang thoảng rồi lan tỏa, quấn quýt lấy khứu giác, gợi nhớ về những giọt mồ hôi của ba trên đồng ruộng, về niềm vui mùa lúa bội thu, và cả nỗi buồn man mác trong ánh mắt mẹ sau mỗi vụ thất bát. Mùi rơm rạ là mùi của cuộc sống, của những thăng trầm, vất vả nhưng cũng đầy ắp tình yêu thương.

Những ụ rơm vàng trên đồng, biểu tượng của sự no ấm và ký ức tuổi thơ gắn liền với những trò chơi dân gian.

Nồi cơm gạo mới thơm lừng được nấu bằng rơm rạ càng làm tăng thêm hương vị đặc biệt. Lửa rơm cháy bùng, cơm sôi ùng ục, cái mùi thơm ấy cứ phảng phất theo tôi trên mọi nẻo đường. Dù đi đâu, làm gì, chỉ cần thoáng nghe thấy mùi rơm rạ, tôi lại nhớ da diết quê hương, nhớ những chén cơm thơm hương lúa mới. Cái mùi hương ấy, ngan ngát trong lồng ngực, khiến những người con xa quê như tôi không thể nào quên.

Tôi lớn lên giữa mùi rơm rạ quê hương. Bạn bè tôi giờ mỗi người một nơi, có người lập nghiệp ở xứ người, có người đi làm dâu tận phương xa. Còn tôi, sống và làm việc ở phố thị xa hoa, nhưng đêm đêm vẫn nhớ nhà, nhớ cái mùi rơm rạ nồng nồng khó tả mà bật khóc.

Bếp rơm bập bùng, nồi cơm gạo mới thơm lừng, gợi nhớ về những bữa cơm đạm bạc mà ấm áp tình thân.

Mỗi lần về quê đúng mùa gặt, tôi lại hít một hơi thật sâu, như muốn nuốt trọn cái không khí ấy, để nhớ rằng mình vẫn là đứa trẻ của những tháng năm xưa, những tháng năm đầu trần nghịch rơm trên đồng, những tháng năm được nằm trọn trong vòng tay yêu thương của ba mẹ.

Có sợi rơm nào bay theo gió vương qua cành lá non, phảng phất hương vị của mùa mới, mùa của yêu thương, ước vọng và hy vọng. Tôi mang theo những khát khao, những ước mơ của mình gửi vào hương vị đó để thấy ấm áp, để góp nhặt yêu thương cho riêng mình.

Những ký ức tuổi thơ gắn liền với mùi rơm rạ quê hương bỗng chốc ùa về, làm cho con đường đến sân bay trở nên ngắn ngủi. Tôi tin rằng, dù cuộc sống có hối hả đến đâu, những ký ức về quê hương, về tuổi thơ vẫn luôn âm ỉ trong tâm thức mỗi người, chỉ cần một tiếng “miền Tây” thôi, những ký ức thân thương ấy lại ùa về. Bởi lẽ, tuổi thơ và quê hương là những thứ không thể nào quên được. “Mùi rơm rạ quê mình ngọc bích” sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong trái tim tôi và những người con xa quê khác.

Exit mobile version