“Mưa đổ Bụi êm êm Trên Bến Vắng” – câu thơ mở đầu bài “Chiều xuân” của Anh Thơ gợi lên một không gian tĩnh lặng, man mác buồn của một buổi chiều xuân nơi thôn quê. Bức tranh ấy không chỉ đơn thuần là cảnh vật mà còn là sự rung động trong tâm hồn người thi sĩ trước vẻ đẹp của đất trời.
Mưa xuân thường nhẹ nhàng, tinh khôi, nhưng ở đây, nó lại “đổ bụi”, một cách diễn tả vừa gợi hình, vừa gợi cảm về một cơn mưa không lớn, không nặng hạt nhưng đủ để làm ướt đẫm không gian. Từ “êm êm” càng tô đậm thêm sự dịu dàng, tĩnh lặng của cơn mưa, khiến cho bến vắng trở nên cô liêu, tịch mịch hơn.
Con đò “biếng lười nằm mặc nước sông trôi” như một sự buông xuôi, phó mặc cho dòng chảy của thời gian. Hình ảnh nhân hóa này không chỉ miêu tả trạng thái vật lý của con đò mà còn gợi lên một cảm giác buồn bã, cô đơn. “Biếng lười” gợi sự mệt mỏi, uể oải, như thể con đò cũng đang cảm nhận được sự vắng vẻ, tịch mịch của buổi chiều xuân.
“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng” – quán tranh vốn là nơi dừng chân, nghỉ ngơi, trò chuyện, nhưng giờ đây lại “đứng im lìm”, chìm trong sự vắng lặng bao trùm. Từ “im lìm” gợi lên một không gian tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy cả tiếng mưa rơi. Quán tranh như hòa mình vào sự tĩnh lặng của thiên nhiên, tạo nên một bức tranh buồn man mác.
“Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời” – sắc tím của hoa xoan vốn là một màu sắc tươi tắn, nhưng trong khung cảnh này, nó lại trở nên buồn bã khi “rụng tơi bời”. Hình ảnh hoa xoan rụng gợi sự tàn phai, lụi tàn, như một dấu hiệu của sự kết thúc. Màu tím buồn càng tô đậm thêm sự cô đơn, vắng vẻ của buổi chiều xuân.
Qua đoạn thơ, ta cảm nhận được một tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của Anh Thơ trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Bà không chỉ miêu tả cảnh vật bằng những đường nét chân thực mà còn gửi gắm vào đó những cảm xúc, suy tư sâu lắng. Tình yêu thiên nhiên, quê hương tha thiết được thể hiện qua từng câu chữ, từng hình ảnh, tạo nên một bức tranh chiều xuân vừa đẹp, vừa buồn, vừa gợi cảm. “Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng” không chỉ là một câu thơ mở đầu mà còn là chìa khóa để mở ra thế giới cảm xúc của nhà thơ và vẻ đẹp của bức tranh quê.